Tên Quốc đó nghe vẻ vẫn bám tôi. Tôi cứ nghĩ đây là một lời xin lỗi thật sự... Sự tò mò che lấp suy nghĩ của con người mà.
Tôi gửi địa điểm qua cho con Phương, tôi đéo ngu đến mức bị lừa lần thứ hai đâu.
"-Con đấy đáng ra đã đổ tao rồi."
"-Không ăn được thì mình phá."
"-Yên tâm, tao sẽ không để chúng mày thất vọng."
- ...
Cánh cửa khép lại, nhưng lần này là cả tôi và nó cũng ở trong. Một ánh mắt đê tiện nhất từ trước tới nay nhìn tôi. Ghê rợn!!!
Nó căng mắt lên, ngọt ngào nỉ non:
- Huyền Anh à, anh rất yêu em đó, lại đây với anh nào.
- Cút cho tao!
Nhưng tôi cố vùng vẫy thì chỉ có đường chết! Lao vào một phòng thay đồ nhỏ, giữ cửa.
Sao phòng thay đồ mà đéo có khoá chứ? Trường như cc.
Bên ngoài vẫn nỉ non:
- Anh thề sẽ không để em đau, anh sẽ nhẹ nhàng mà...
Nhấn gửi cầu cứu mà ở đây không có mạng, đành gọi vậy, vội vã nhấn một số bừa trong danh bạ. Chưa kịp cầu cứu thì nó đã đập cửa ghê gớm.
Đành vậy, tôi giở trò hùa theo:
- Em sẽ ra, nhưng...
- Sao thế?
- Em béo lắm, em sợ anh nhìn em rồi bỏ em có mà chết à?
Con chó đó ngập ngừng một chút:
- Anh yêu em thật lòng mà, ra với anh nào, mèo con.
- Anh lùi xa ra, em sẽ ra.
Đúng là lùi thật, tiếng nó ngày càng xa.
Tôi liều mình xông ra ngoài, hắn tóm lấy tôi, kéo mạnh làm rách chiếc áo sơ mi của trường.
Phần đẹp đẽ của thanh xuân cứ thế lộ ra cho một tên điên xem. Phần xương quai xanh yêu kiều và chiếc cổ cao và trắng nõn.
Đm, làm sao, làm sao đây!!!
- Em ngon vậy, béo thế nào cơ chứ.
- Thả ra!
Nó nở nụ cười đểu cáng:
- Anh và em đã quyết định rồi mà, anh không vô tâm chút nào đâu!
Nghe phát tởm, mình đếch dám động vào mấy cái thằng như nó nữa đâu!
Tôi giật nảy mình lên, không kịp suy nghĩ lấy tay đập vào đầu đó. Nó đau đớn kêu lên, không phải do tay tôi mà là do chiếc vòng làm bằng đá!
Ha, tao giết mày.
Tôi tát nó hai phát, nguyền rủa:
- Bố mày nguyền mày bị thằng khác 'đâm' nhé, chó!
- M... Mày dám?
Thêm một cú vung chân vào bụng nó:
- Có cái đéo gì mà bố mày đéo dám?
Tôi đẩy nó xuống, vung tay lên tính cho nó một chưởng nữa thì bị chặn lại.
- Nào, ngoan nào.
Nghe cái giọng này, tự nhiên chẳng mạnh mẽ như trước, ôm vào lòng họ mà khóc. Thằng Quốc rên rỉ lên:
- Con chó...này...
Ánh mắt thằng Thiên, chưa bao giờ...đáng sợ thế.
Tiếng chửi thề nghe lần đầu đầy đủ vừa trầm vừa rợn đến thế:
- Đ** m* thằng chó, mày dám?
Nó chỉnh lại cái áo cho tôi, quay đầu tôi.
- Khi nào có sự cho phép thì mới được quay đầu, nhớ chưa?
- Vâng...
Tiếng van xin và tiếng đập xuống nền nhà làm mình lạnh người.
Mình đánh thì thấy nó đáng, mà nó đành thì thấy sợ. Tiếng đau đớn của thằng Quốc sao đáng sợ thế? Tiếng con Phương xuất hiện, tôi vẫn chưa dám quay đầu lại
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]