6.
Sau khi ngồi ở phòng tiếp dân của đồn cảnh sát nửa tiếng thì Cung Ngạn mới đến tìm tôi.
“Ông chú kia tên là Cổ Đại Hải, bà thím tên là Trương Thiến, còn người thanh niên tên là Hồ Khải. Chúng tôi đang điều tra ra vài vụ án phụ nữ và trẻ em mất tích đều có liên quan đến bọn họ. Hôm nay lại phải cảm ơn cô rồi.”
“Ừ.”
Tôi gật gật đầu.
“Ngày mai xin chút tiền thưởng cho cô.”
Tôi giương mắt cười nói:
“Đừng khách sáo~”
Cung Ngạn cười một tiếng, ngồi đối diện với tôi rồi hỏi.
“Sao cô phát hiện ra được? Lại là dựa vào xem tướng sao?”
Lúc vào cục cảnh sát tôi đã tắt phòng phát sóng trực tiếp, màn hình tràn ngập bình luận dồn dập, tôi không kịp xem.
Sau khi tắt phát sóng trực tiếp, bọn họ ở khu bình luận hỏi đủ loại về vấn đề này.
Ta dứt khoát trả lời cùng một lúc.
“Bởi vì trên người bọn họ...... có oán khí của anh linh.”
Cung Ngạn khẽ gật đầu, ý bảo đã biết.
Tôi cũng không biết anh ta có tin hay không, bỏ qua đề tài này tôi hỏi:
"Cái người Cổ Đại Hải kia, tôi có thể gặp ông ta một lần được không? Tôi có chút vấn đề muốn hỏi ông ta.”
Cung Ngạn do dự nói:
"Tôi chỉ có thể cho cô năm phút. Bình thường chúng tôi không cho người khác tiếp xúc với tội phạm.”
“Năm phút thế là đủ rồi.”
Cung Ngạn đứng dậy, dẫn tôi đến phòng giam tạm giữ ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chuong-mon-mao-son-anh-nhi-oan/2761552/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.