Ta nhớ lại lúc lên kinh, Trần đại nương có nói với ta, Bạch Nha đại thúc bây giờ có thể hiểu được lời nói qua khẩu hình miệng của người khác.
Bạch Nha đại thúc đã biết được hết thảy.
Ta nên miêu tả biểu cảm của thúc ấy lúc này thế nào đây? Là một nỗi bi thương không thể diễn tả được.
Trần Vân Xuyên đưa Bạch Nha đại thúc đi tế bái Mạch Oa.
Vì Tây Kinh Đại Tướng quân là người của phe Phúc vương, nên Trần Vân Xuyên đã chôn Mạch Oa trên một ngọn đồi cách ngoại ô kinh thành năm mươi dặm.
Bia mộ không có chữ, hướng về phía huyện Phụng An.
Bạch Nha đại thúc không khóc lóc gào thét, nước mắt của thúc ấy thậm chí còn chưa rơi xuống, cứ thế mà đọng lại trong mắt.
Đợi đến khi hoàng hôn buông xuống, bọn ta kéo thúc ấy đi, thúc ấy mới òa lên khóc.
Ta nghe thấy thúc ấy gọi không rõ ràng: “Con à, con à.”
Từ ngoại ô kinh thành trở về, Bạch Nha đại thúc bị ốm một trận nặng, chỉ trong vài ngày đã gầy đi một vòng lớn.
Trần đại nương bưng một bát thuốc bổ gan giải khí đến cho Bạch Nha đại thúc.
Bạch Nha đại thúc mặt mày tái nhợt, hai mắt nhìn chằm chằm vào trần nhà, dường như đã không còn gì để luyến tiếc trong cuộc đời này nữa.
Trần đại nương đặt bát thuốc sang một bên, ngồi xuống mép giường.
Vừa khoa tay múa chân vừa nói: “Bạch Nha, ta biết ông cảm thấy cuộc đời vô vọng, nhưng ông hãy nghĩ xem, những người xung quanh chúng ta ai mà không cố gắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chu-tiem/5212586/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.