Thành chủ Lâm thành mí mắt một chút cũng không nâng, chậm rãi thu hồi tay, thả tại bên hông, không hề vì một kích của bản thân bị ngăn lại mà tức giận. Kia phong thái, kia khí chất, dường như kẻ vừa ra tay, chiêu chiêu muốn mệnh Cao gia chủ không phải là hắn vậy. Nhìn thấy người tới là ai hắn cũng không có biểu hiện nhiều bất ngờ, ngược lại khiến người ta có cảm giác là hắn đã biết trước là sẽ có kẻ sẽ đứng ra ngăn cản. Thành chủ Lâm thành biết có người ngăn cản không? Đương nhiên biết, chẳng những biết sẽ có kẻ ngăn cản, còn biết là kẻ đó đến xem kịch vui đã lâu, mắt thấy mạng Cao gia chủ sắp theo gió lụi tàn mới chậm rì rì ra làm người tốt, thu lấy nhân tình của Cao gia chủ. -"Mộ Dung gia chủ thông tin cũng thật là nhanh." Thành chủ Lâm thành lạnh nhạt nhìn người đến, lễ tiết chào một câu, thần thái hoàn toàn là thong dong bình tĩnh. Mộ Dung gia chủ, cũng chính là Mộ Dung Lam nghe được ý tại ngôn ngoại trong lời nói của hắn trong lòng thầm mắng một câu hồ ly, ngoài mặt lại hợp thời nở nụ cười thân thiết. -"Nào có, nghe xuẩn tử báo lại hắn cùng gia hạ nhân vừa được hai bằng hữu từ phương xa giúp đỡ rất nhiều, ta đây chính là vi trả nhân tình vội vã mà đến mà đến tiếp đón ân nhân." Mộ Dung Lam vừa dứt lời, nhất thời mọi người xung quanh liền nổi lên nghị luận khe khẽ. Ý da, này nhưng là một cái tát vang dội vào mặt Cao gia chủ nha. Vừa nãy ai chẳng nghe rõ ràng Cao gia chủ một phen minh lý ám chỉ hai vị công tử trẻ tuổi kia gian xảo bất nghĩa? Nay Mộ Dung gia chủ lại nói ra một câu trái ngược hoàn toàn, quần chúng nhân dân tỏ vẻ, đây là chó cắn chó đầy miệng mao trong truyền thuyết? Nghĩ đến đây, không khỏi cảm thấy sung sướng khi người gặp họa. Dù sao này đó đại gia tộc áp bức bọn họ lâu lắm, chung quy đã bị dân chúng đầu vào một mối một đám không tốt đẹp gì, hiện tại có cơ hội nhìn một đám tự cho là đúng đại gia tộc xích mích lẫn nhau, kia tâm tình một cái so một cái hảo. Bất quá câu này vẫn là để trong bụng ngẫm lại mà thôi, không ai dám can đảm nói thành lời. Thế nhưng ánh mắt nhìn về Cao gia chủ cũng thay đổi, ẩn ẩn châm chọc trào phúng. Hiển nhiên so với một Cao gia hống hách mắt cao hơn đầu, lời Mộ Dung gia chủ hiển nhiên đáng tin hơn nhiều. Vốn tưởng Cao gia chủ bị vẽ mặt sẽ một phen gây sức ép, nào ngờ Mộ Dung gia chủ vừa ném một ánh nhìn qua Cao gia chủ liền héo, lại im lặng xuống, này cũng vượt ngoài dự đoán của Dạ Tuyết, bất quá cũng không sai biệt mấy. Liền tính ngoài mặt Cao gia chủ cam chịu, sóng ngầm lại như thế nào mãnh liệt mấy ai lại biết được thực hư đâu? Dạ Tuyết hơi rũ xuống mi mắt. -"Đang nghĩ gì?" Một giọng nam trầm thấp, mang theo từ tính, nhượng lỗ tai người ma ma dương ý đột ngột chảy vào tai khiến Dạ Tuyết giật mình ngước mắt nhìn. Không biết từ lúc nào Thành chủ Lâm thành đã đi đến trước mặt nàng, hơi cúi đầu nhìn thẳng vào mắt nàng, kia ánh nhìn ẩn ẩn mang theo cực nóng tìm tòi, giống như muốn xuyên qua nàng nhìn một cái gì đó. -"Không,.. đa tạ anh..Thành chủ". Dạ Tuyết suýt chút hô một câu "anh Thần", cuối cùng nhớ rõ đây là bên ngoài, mà tất cả cũng chỉ là bản thân nàng phỏng đoán, lời lên đến miệng, lại nuốt xuống, đổi thành hai chữ Thành chủ. -"Đi thôi." Thành chủ Lâm thành thấy vậy cũng không gặng hỏi, để lại hai chữ sau đó xoay người dẫn đường rời đi. Dạ Tuyết không chút do dự đi theo, thuận tiện ra hiệu cho Khung Duệ đi theo mình. -"Khoan đã." Mắt thấy hai người sắp rời đi. Cao gia chủ gắt gao nắm chặt nắm đấm, hắn này nhân tự nhận thấy không phải người tốt gì, duy đối với Cao Viên Viên là ngàn chiều vạn sủng, hiện tại nữ nhi tính mạng chi ưu, hắn trong lòng nóng vội, nếu để hai người kia rời đi, nữ nhi của hắn phải làm như thế nào? Ngay lúc này, Mộ Dung gia chủ lại lên tiếng. 1 -"Vị tiểu hữu này, ta nhìn ngươi thần thái phi dương, chính khí lẫm nhiên, tiền đồ vô lượng, hiển nhiên là bậc anh hùng xuất thiếu niên, có câu nhân gian oán thù nên cởi không nên kết, ta chất nữ tuy rằng làm việc có chút lỗ mãng, chung quy cũng là tiểu nhi nữ trẻ người non dạ, có chút tính tình, còn kính mong tiểu hữu vị tha, trao cho thuốc giải." Mộ Dung gia chủ từ ái nhìn thiếu niên trước mắt, như một vị trưởng bối nhìn tiểu bối, một phen thấm thía khuyên nhủ. -"Mộ Dung gia chủ đây là chiết sát vãn bối rồi. Tiểu sinh tư chất tầm thường, chịu không nổi ban tặng của ngài. Thuốc giải lại càng không nhắc đến vì thật sự ta không hề ra tay hạ độc vị tiểu thư kia, còn mong Mộ Dung gia chủ nhường đường." Dạ Tuyết chân thành nhìn Mộ Dung gia chủ, chắp tay mở miệng, sau đó chậm rãi mang theo Khung Duệ rời đi, để lại có chút theo không kịp tình hình Mộ Dung gia chủ tại chỗ đứng. Ở góc độ không ai nhìn thấy, làn môi đỏ nhẹ câu. Đừng nghĩ đào hố dụ nàng nhảy, tuy lời nói của Mộ Dung gia chủ rất dễ nghe, hoàn toàn là hòa ái khuyên giải, thế nhưng nếu nàng quả thật đưa ra thuốc giải kia chẳng khác nào thừa nhận bản thân ra tay hạ độc nữ nhân kia? Đến lúc đó đối phương nhân chứng vật chứng có, lại hướng vị thành chủ kia đòi công đạo thì lại phiền phức. Nồi này nàng nấu, nhưng nàng không bối, lại làm gì được nhau? 4 Còn về độc của nữ nhân kia. Ha hả, không tìm đường chết thì sẽ không chết, Khung Duệ đúng là hạ độc nàng ta, thế nhưng độc kia lại là âm thầm từng chút một thẩm thấu vào tứ chi bách hải, bảy bảy bốn chín ngày sau mới phát tác, tin tưởng khi đó nàng cùng Khung Duệ đã rời khỏi nơi này, đối phương có nghi ngờ cũng không làm gì được, lúc đó có nữ nhân này ăn mệt, tất nhiên chỉ cần đối phương có một vị dược sư liền có thể giải quyết. Thế nhưng hiện tại vị tiểu thư kia lại một bộ dạng liễu tàn trước gió, theo nàng quan sát đối phương cũng không phải giả bộ, như vậy nữ nhân này là thật trúng độc. Bất quá nhìn biểu hiện trúng độc bên ngoài của nàng ta cũng không phải là độc của nàng phối chế, lại ẩn ẩn có chút giống như độc của Thất Sắc Xà, rồi lại không phải, hiển nhiên là trung gian đã bị động tay động chân. Nếu nàng đoán không nhầm, trong quá trình cùng Cao gia chủ thuật lại, để tăng thêm tính chân thật nhằm vu oan giá họa cho nàng và Khung Duệ, đối phương hẳn đã tự dùng độc của Thất Sắc Xà, kết quả, độc tính của Thất Sắc Xà không địch lại độc tính của độc dược nàng điều phối, chẳng những không đạt được lấy độc chế độc, lại biến thành độc Thất Sắc Xà bị độc của nàng thôn tính, tiện thể trở thành một loại độc khác, đồng thời trước tiên phát tác. Đối với việc này Dạ Tuyết một chút đồng tình tâm cũng không có, dù sao nếu đối phương không vì hãm hại nàng sẽ không ăn đau khổ. Âu cũng là tự làm tự chịu, trách ai bây giờ đây? + __________________________________ Lời tác giả : Trả xong nợ tuần trước nhé. :))) tuần trước ta bận việc nên không có thời gian viết, giờ bù rồi nha.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]