Dạ Tuyết đối mặt với chỉ (con) Phi Kiến đang xông tới, dứt khoát triệu hồi tiểu Bạch. Kia chỉ Phi Kiến còn chưa kịp định thần đã bị hoả diễm cắn nuốt hôi phi yên diệt.
Hai người còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm vì thoát một kiếp, thì đột nhiên Khung Duệ từ phía sau nàng kinh hoảng kêu lên.
-"Tiểu Tuyết, cẩn thận."
Dạ Tuyết đang theo dõi đám Phi Kiến đang bay trên cao, nghe tiếng kêu, vội vã thần kinh băng chặt quay lại nhìn Khung Duệ. Chỉ thấy dưới chân Khung Duệ, một bộ phận đất đang dần lún xuống, Dạ Tuyết biến sắc.
Là đất lún.
Phải rồi, sao nàng có thể quên chuyện này chứ. Cát lún, đất lún, đây là những cái bẫy Tử Thần do thiên nhiên đặt ra, hiện tại bọn họ đang ở gần khu vực trung tâm Lâm Sâm, đất lún là một trong những hiểm hoạ khôn lường của tự nhiên ở nơi này.
Nghĩ thì chậm mà diễn ra thì nhanh, ngay lúc nàng kinh hãi muốn kéo Khung Duệ một phen, nàng lại toát mồ hôi lạnh phát hiện đất dưới chân nàng thế nhưng cũng đang lấy tốc độ không chậm chìm xuống. Dạ Tuyết kinh hoàng nhanh chóng phi thân lên một tảng đá gần đó, lại không ngờ, tảng đá kia vậy mà mang theo nàng trực tiếp chìm xuống hơn ba tấc. Cái này nhưng trực tiếp doạ nàng ra một thân mồ hôi lạnh, bởi vì nàng phát hiện cơ thể một khi nhẹ nhúc nhích, đất dưới chân nàng liền trầm xuống một đoạn không tiểu.
Khung Duệ nhìn một màn này tâm thần nhất khiêu, vội giãy giụa, muốn thoát đi. Dạ Tuyết ép bản thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chu-quan-ly-tot-hau-cung-cua-nguoi/761043/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.