Thân Sơn cư cao lâm hạ nhìn xuống một đoàn bạch mao nhuộm huyết đỏ sẫm đang nhẹ co giật theo quán tính vì đau đớn, tròng mắt hiện lên một tia tàn nhẫn. Nhẹ ôm Vân Mộng Vũ vào lòng, dưới ánh nhìn tâm không cam tình không nguyện của Đới Nhân, nhẹ vuốt ve khuôn mặt tinh xảo tái nhợt của Vân Mộng Vũ, mắt hiện lên tia đau lòng cùng thương tiếc. -”Thân.. ca ca, huynh.. đến rồi.” Vân Mộng Vũ “yếu ớt” ôm nhẹ lấy Thân Sơn, tựa vào lòng hắn, nức nở. -”Ô ô, là lỗi của muội, do muội cho nên mọi người mới gặp nguy hiểm, nếu.. nếu muội không nhất thời..yêu thích ma thú kia, mọi người sẽ không vây bắt, sẽ..không bị nó độc ác thiết kế toàn quân bị diệt, là..lỗi của..muội, muội có tội, ô ô...” Vân Mộng Vũ nghẹn ngào, nước mắt như từng hạt trân châu trào ra không dứt, khiến người đau lòng. Thân Sơn thương tiếc nhìn người trong lòng, nhẹ lau lệ vương khoé mắt. -”Không phải lỗi của nàng, đừng thương tâm, chuyện là sao thế này?” hắn phóng nhẹ âm thanh của mình. Câu cuối là cùng Đới Nhân nói. Đới Nhân một thân chật vật, thu hồi ánh mắt lưu luyến trên người Vân Mộng Vũ, lập tức độc ác nhìn về phía tiểu bạch hổ nhanh chóng sơ lược lại chuyện xảy ra. -“...súc sinh khốn kiếp, ta phải lột da, sách xương, bằm thịt nó, dám làm Vũ nhi bị thương.” Đới Nhân gằn từng tiếng oán độc nói. Mà Thân Sơn nghe kể đến đoạn Nguyệt Phong Nhận, trong mắt hiện lên một tia nghi ngờ, nhìn về tiểu bạch hổ ánh mắt híp lại. Mà nằm cách đó không xa, Hách Liên Kỳ không thể tin được nhìn về phía người vừa xuất hiện. Hổ trảo, ngân phát, bạch y. Đó là đặc trưng của thú nhân bộ tộc! Thế nhưng Nguyệt Phong Nhận... Đó là chiêu thức chỉ có Vương mới biết được. Hơn nữa.. Hình dạng hổ văn trên cánh tay kia... là thuộc về ngân chi thứ. Thú Nhân bộ tộc bao gồm ngũ tộc, hổ tộc, báo tộc, điêu tộc và lang tộc, trong đó lấy hổ vi Vương. Hổ tộc lại phân ra ngũ chi( ý là phân biệt),bạch hổ, kim hổ, ngân hổ, lam hổ và hắc hổ. Tất nhiên bạch hổ cao quý nhất. Mỗi chi trên cơ thể khi tiến hành bán thú nhân, tức thú hoá một bộ phận, hoặc hoàn toàn thú hoá sẽ có đồ án đặc thù hổ văn. Nói như vậy, người trước mắt thuộc Ngân chi. Hách Liên Kỳ run rẩy cơ thể, môi mấp máy, còn chưa thốt nên lời đã bị một hình ảnh làm cho chấn động. Chỉ thấy Thân Sơn trong tay hiện lên một quyền trượng màu xanh nhạt, trên thân trượng điêu khắc hoa văn thần bí, đồng thời quấn quanh một vòng dây, tản ra ánh sáng xanh ngọc. -”Ngô lấy chi Vương Trượng lệnh nhữ hoàn thành chủ tớ khế ước.” Thân Sơn vừa dứt lời, một vòng tròn khế trận đồ án hiện lên dưới chân Vân Mộng Vũ cùng Hách Liên Kỳ. Vương Trượng, quyền trượng của phụ vương, tại sao lại ở trên tay hắn? Quan trọng là, không thể để khế ước hoàn thành, Hách Liên Kỳ toàn lực vận chuyển chiến khí trong cơ thể kích hoạt một tia Long tộc khí tức trong thức hải, cầu cứu Hiên Viên Triệt, đồng thời bức ra một giọt tâm đầu huyết khởi động trận pháp dịch chuyển. Một giọt bạch ngân máu dung nhập vào trận pháp vừa xuất hiện, ngay lập tức một cột sáng bao lấy thân hình lung lay sắp đổ của tiểu bạch hổ. Thân Sơn thầm kêu “chết tiệt”, lại cũng chỉ có thể trừng mắt nhìn tiểu bạch hổ theo quần sáng biến mất cũng mất tung tích. Đồng thời, bảy tám cá nhân xuất hiện bên cạnh Thân Sơn. Nếu Hách Liên Kỳ có mặt tại đây, hắn sẽ nhận ra những người này toàn bộ đều là thú nhân bộ tộc. -”Đuổi theo, trận pháp dịch chuyển yêu cầu đại lượng linh khí đến duy trì, súc sinh kia đã kiệt sức hẳn là dịch chuyển không bao xa.” Thân Sơn nắm chặt tay thành nắm đấm, vung tay lên, ra lệnh. Những người kia lập tức thi hành, mà hắn, lấy ra một viên đan dược cho vào miệng Vân Mộng Vũ. -”Vũ nhi, nàng yên tâm, hôm nay ta sẽ cho con súc sinh kia một bài học.” -”Sơn ca ca” Vân Mộng Vũ yếu ớt dựa vào lòng Thân Sơn, ngọt ngào hô. Đới Nhân đứng bên cạnh, thất lạc nhìn. ________________________kết thúc hồi ức_______________________ Quay trở lại hiện tại. Dạ Tuyết cùng bốn người Hiên Viên Triệt, Long Thiên Mị, Phan Diệp cùng Khung Duệ nhanh chóng hướng về phía tiểu bạch hổ phát ra tín hiệu cầu cứu. Phan Diệp, Long Thiên Mị cùng Khung Duệ nhìn Dạ Tuyết vận chuyển chiến khí di chuyển bên cạnh, ngăn lại kinh ngạc trong lòng. Tiểu Phong Phong/ tiểu chủ tử/ Tuyết nhi khi nào thì có thể tu tập chiến khí?? Ba người trong lòng nghi hoặc không thôi, đồng dạng mừng rỡ. Dạ Tuyết có thể tu tập, như vậy nàng lại có thêm một chiêu một thức bảo mạng. Hiên Việt Triệt khuôn mặt ám trầm, hắn nhận ra một tia Long tức cuối cùng sắp tan biến, tình hình hẳn rất nguy kịch. Năm người nhanh hơn bước chân. _________________ -”Bên này, ta ngửi thấy mùi huyết tinh.” Vân Mộng Vũ nhắm mắt lại, che chắn đi tứ giác, chỉ để lại một khứu giác cảm nhận bốn phía, sau đó bàn tay trắng nõn như ngọc chỉ về phía khe đá cách đó không xa. Mọi người lập tức theo chỉ thị của nàng dịch chuyển về phía khe đá đó. Trong kẽ đá, Hách Liên Kỳ mạnh run thân mình, giây phút này, hắn đột nhiên có chút nhớ nhung kia nhân loại mềm mại đùi ngọc. Hắn có chút nhớ bàn tay nàng mát lạnh, thơm mùi thảo dược khẽ vuốt ve, chải lông cho hắn. (Tất nhiên là vắng mặt xú long kia) Hắn có chút nhớ đan dược nàng đút cho hắn ăn. Lại nhớ những lần nàng ngồi đọc sách, hắn đặt cằm trên chân nàng lim dim mắt dưới bóng mát của cây. Đột nhiên hắn có chút luyến tiếc, luyến tiếc thời gian bên cạnh nàng. Hách Liên Kỳ khó nhọc hô hấp, huyết theo từng phập phồng của khuôn ngực tràn ra ngoài. Ầm.. Một tiếng vang thật lớn, khe đá nổ tung. Vô số cát bụi cùng mảnh vỡ tảng đá lớn có nhỏ có văng lên không trung, có không ít tiểu viên đá nện vào cơ thể tiểu bạch hổ, vết thương ngay lập tức bị phủ kín bụi đất. -”Ha ha ha” một tiếng cười tàn nhẫn xung hướng tiểu bạch hổ âm sâm sâm cười. Hách Liên Kỳ đã không còn sức lực nhìn bốn phía nhân loại đang bao vây lấy hắn. Gắng gượng nâng lên tiểu đầu, Hách Liên Kỳ hướng về phía Dạ gia nức nở một tiếng gào. Nhân loại... Vĩnh biệt!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]