Trong lúc bên này một mảnh ấm áp, bên kia Vân Mộng Vũ đang nheo mắt đánh giá vị biểu ca không mời mà tới trước mắt.
-”biểu muội, đã lâu không gặp” nhận thấy đùi vàng của mình tỏ vẻ bất mãn trước ánh mắt của mình, Dạ Tô Nghi thu hồi ánh nhìn, nhã nhặn mỉm cười.
Gương mặt tuấn tú, nở nụ cười ngược lại có chút tao nhã nếu bỏ qua ánh mắt đầy tính tà niệm quét trên người Vân Mộng Vũ.
-”Biểu ca hôm nay hạ mình đến nơi này của muội có việc gì chăng?” Vân Mộng Vũ mở miệng, âm thanh trong vắt thấm vào lòng người.
Dạ Tô Nghi nghe âm thanh của Vân Mộng Vũ cả người đều dương (ngứa),cố trấn tĩnh, nụ cười trên mặt càng phát ra chân thành.
-”Biểu muội, ca từ lâu nghe đến biểu muội thiên tư thanh lệ thông minh, y thuật xuất chúng, có ý định viếng thăm từ lâu, ngặt nỗi hiện tại mới có chút thời gian, mong muội muội sẽ không trách sự sơ sót của vị biểu ca này” Dạ Tô Nghi thân thiết đạo (nói),hoàn toàn là hình ảnh một người biết tiến lùi lễ nghĩa.
-”biểu ca quá lời, hiện tại nhân đã gặp, hẳn là biểu ca sẽ thất vọng không nhỏ đối với muội muội so với lời đồn chăng?” Vân Mộng Vũ đưa tay che môi khẽ cười, đáp lại.
Không ai không thích người khác tâng bốc mình, Vân Mộng Vũ cũng nằm trong số đó.
Hiển nhiên câu “thiên tư xuất chúng, thanh lệ...” kia của Dạ Tô Nghi đã lấy lòng nàng thành công.
Dù sao, trong mắt Vân Mộng Vũ, người trước mắt cũng chả phiên được cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chu-quan-ly-tot-hau-cung-cua-nguoi/761002/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.