Nàng cũng không thèm để ý sắc mặt của ông ta theo số lượng đan dược càng ngày càng tăng nhanh chóng biến đổi. Từng viên đan dược màu vàng óng ả,bề mặt nhãn nhụi tinh mỹ,nhìn là biết chất lượng cực phẩm nhanh chóng chạy theo vòng xuyết lọt vào vòng tròn giám định. Dạ Tuyết để ý thấy một vầng sáng màu trắng xoát qua từng viên đan dược,sau đó trên bảng sẽ hiện lên chất lượng và định giá. Giống máy nhận dạng mã vạch ở hiện đại. Mà lão giả chỉ cảm thấy hoa mắt,ánh sáng vàng kim từ khu vực định chất lượng vật phẩm dấu hiệu của đan dược cực phẩm không ngừng lóng lánh tràn ra hào quang. Số lượng kinh người đan dược kia thế nhưng toàn bộ đều là cực phẩm. Theo một viên đan dược hoàn mỹ cuối cùng rơi xuống lăn một vòng sau đó theo vòng xuyến chạy vào nơi giám định,một vòng sáng đan dược cực phẩm phát ra..lão giả bỗng nhiên hoàn hồn. Ánh mắt nhìn Dạ Tuyết đã hoàn toàn thay đổi,mang theo ngọn lửa nóng rực. Lão giả cung kính hướng Dạ Tuyết lên tiếng. -”tiểu cô nương,bởi vì số lượng đan dược quá lớn,ta không thể tự ý quyết định,ngài chờ một lát,ta sẽ lập tức thông báo đại quản sự,thỉnh cô nương thư cho vài phút,tốt sao?” -”không vấn đề” Dạ Tuyết không sao cả trả lời. Lão giả trong lòng âm thầm gật đầu,ngay lập tức sai người châm trà,còn mình thì hướng vào bên trong thật nhanh di chuyển. ------------------------- Tầng 4 Diêm Tự Các. “cốc cốc..” -”vào đi” âm thanh lạnh lùng không một chút tình cảm vang lên. Nếu Dạ Tuyết ở đây sẽ nhận ra ngay giọng nói này là của kẻ chuyên hướng mình một tiếng “vật nhỏ” hai tiếng “ vật nhỏ” Nam Cung Hàn. Bất quá hiện tại là Nguyệt. Hắn ngồi nơi đó,bên dưới mặt nạ bạc đôi mắt đẹp nhắm lại nghỉ ngơi.Làn môi khêu gợi hơi mở. “chi nha..” cánh cửa mở ra,một nam nhân bước vào.Hơi cúi thân mình sau đó tiến lên đứng bên cạnh hắn nhẹ giọng báo cáo. -”Các chủ,thiếu phu nhân hiện đang ngồi bên dưới.” -”ân,ngươi đi sắp xếp một chút” Dứt lời Nguyệt im lặng,màu bạc mặt nạ trong bóng đêm sáng lên ánh bạch ngân. -”vâng” Tiêu Hồn xoay người đi ra cửa. -------------------------------- Lão giả bước vào trong,đang định sử dụng truyền âm ngọc bài liên lạc với tổng quản Các Điếm thì một giọng nói đột ngột vang lên làm lão giả hoảng hốt suýt chút vứt luôn truyền âm ngọc bài xuống đất. -”ta sẽ giải quyết chuyện này.” -”Tiêu..Tiêu Hồn đại nhân.” Tiêu Hồn từ trong bóng tối bước ra. -”Ngươi không cần xen vào.” -”vâng.Tiêu đại nhân” lão giả hết sức cung kính trả lời. --------------------------------- Cùng lúc đó, Vãn Lâu,Vân Mộng Vũ mặt điềm đạm đáng yêu,tròng mắt rưng rưng nhìn chằm chằm Hạ Dật Phong hết sức uỷ khuất. -”công tử làm thế này là có ý gì?” Chỉ thấy xung quanh Vân Mộng Vũ là Ám Nhất,Ám Nhị cùng hai ám vệ khác vây thành vòng tròn. -”ngươi tiếp cận thiếu chủ có mục đích gì?” Ám Nhất lên tiếng hỏi. -”ta..ta chỉ là muốn mời công tử một tách trà mà thôi.” Vân Mộng Vũ âm thanh yếu ớt mang theo nức nở nói. Người xung quanh bàn tán,phỏng đoán,duy không có người đứng ra giúp Vân Mộng Vũ. Trong lòng Vân Mộng Vũ lúc này âm thầm ảo não,chết tiệt,nàng không ngờ Nhất lại vô dụng đến như vậy,chỉ là đặt chút dược vào phòng mà cũng bị bắt gặp. Vân Mộng Vũ lần này là nghi oan cho Nhất,tiền một kiếp Nhất hoàn thành rất tốt chuyện này. Kiếp này Hạ Dật Phong trọng sinh,mang theo trí nhớ kiếp trước,cho nên ngay từ đầu đã đề phòng nàng. Thêm vào đó,bởi vì vô tình nhìn thấy nàng phân phó gì đó cho Nhất mới sinh nghi mà cho người lặng lẽ theo dõi,nhờ đó mới “tóm” được hắn. Cho nên hết thảy hết thảy đã lệch khỏi quỹ tích vốn có của nó. Hạ Dật Phong tròng mắt nhợt nhạt,vô bi vô hỉ,tựa như một cái đầm sâu không đáy nhìn thẳng vào Vân Mộng Vũ làm đáy lòng nàng phát run. Phút chốc Vân Mộng Vũ chỉ cảm thấy một luồng gió lạnh lẽo lủi từ chân lên đến tận đầu. Ánh mắt của hắn bình tĩnh vô ba khiến nàng có cảm giác mình bị lột sạch tất cả bản chất phơi ra ngoài ánh sáng. Rốt cuộc vì sao hắn lại dùng đôi mắt này xem nàng? Ám Nhất hừ lạnh,đang định mở miệng thì.. -”Hạ thiếu chủ,có thể nể mặt ta lần này,để nó chuyện lớn hoá nhỏ,chuyện nhỏ thành hư vô được không?” một giọng nam nhân trầm ấm vang lên. Hạ Dật Phong ngừng động tác cầm tách trà ngẩng đầu về phía âm thanh phát ra. Một nam nhân ngược ánh sáng bước vào,trên mặt treo một nụ cười như gió xuân. Hạ Dật Phong mày nhíu lại. Nhị hoàng tử? Vì sao hắn lại đến đây? Quay đầu ra hiệu cho Ám Nhất lùi lại một bước,Hạ Dật Phong nhìn người đang bước về phía mình Sau đó,Hạ Dật Phong quay sang Vân Mộng Vũ,nheo lại ánh mắt. Kiếp trước ,không có nhân vật này trong cuộc sống của Vân Mộng Vũ. -”Nhị hoàng tử có ý gì?” hắn nhàn nhạt mở miệng Chẳng lẽ việc hắn trọng sinh làm thay đổi vài chuyện? Nếu như vậy,liệu có ảnh hưởng gì xấu đến Tuyết nhi của hắn không? -”vị tiểu thư này là người quan trọng của ta,chắc giữa hai người có gì đó hiểu lầm,Hạ thiếu chủ nể mặt ta bỏ qua lần này được không?” -”người quan trọng?” Hạ Dật Phong cười lạnh,kĩ nữ muôn đời không bỏ được tật câu dẫn nam nhân. Vân Mộng Vũ a Vân Mộng Vũ,tiền một đời ngươi xoay qua chuyển lại giữa ba người đàn ông,không đúng,là bốn người. Ngoại trừ ta ngay từ đầu bị ngươi lừa dối nhầm lẫn tiểu cầu nhi,khiến ta phụ nàng một kiếp,thậm chí còn khiến nàng đánh mất tính mạng. Hách Liên Kỳ,Hiên Viên Triệt,Nhất Đao,Khung Duệ.. Kiếp này lại thêm một Nhị hoàng tử..tương lai là Đế Vương Thiên Long đại lục. Bất quá không quan hệ,ta sẽ từ từ vặt từng cánh chim hậu thuẫn của ngươi,cho ngươi sống không bằng chết,thoả nỗi hận kiếp trước ám toán ta liên luỵ Tuyết nhi. -”nếu Nhị hoàng tử đã lên tiếng,Hạ Dật Phong tất nhiên sẽ bán cho người mặt mũi,bất quá..” hắn dừng một chút,sau đó nhếch môi -”đối với kẻ âm mưu tiếp cận ta không rõ lí do chính đáng..ta rất phản cảm” -”từ nay trở đi,hễ là cửa hàng của Phong Tuyệt sơn trang,sẽ không giao dịch cùng vị tiểu thư này.” Hạ Dật Phong vân đạm phong khinh buông ra một câu nói sau đó hơi gật đầu mang theo đoàn người Ám Nhất Ám Nhị bước đi. Nam Cung Chu Khắc ánh mắt vi ám. Là một kẻ sống lâu trong Hoàng cung,hắn đọc được trong ánh mắt và lời nói của Hạ Dật Phong sự đối địch,còn có ..hận ý. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hắn là nhận được tin báo từ ẩn vệ nói Vũ nhi gặp phiền toái,mới nhanh chóng bước đến. Kết quả gặp được Phong Tuyệt sơn trang thiếu chủ..và còn có vẻ Vũ nhi đã đắt tội nhân vật này. Hắn quay sang nhìn Vân Mộng Vũ lại thấy được nàng đang ngây ra. Vân Mộng Vũ lúc này thật sự khiếp sợ. Vì cái gì kế hoạch rất hoàn hảo đột nhiên vỡ lở? Thêm nữa lời kia của hắn có ý gì? Chỉ cần là gia sản của Phong Tuyệt sơn trang sẽ không giao dịch với nàng? Như vậy kế hoạch lớn của nàng phải làm sao? Vân Mộng Vũ trong lòng loạn thành một đoàn. Đúng lúc này,một bàn tay đặt lên vai nàng khiến nàng thoát khỏi dòng miên mang suy nghĩ. -”nàng không sao chứ?” Nam Cung Chu Khắc nhẹ giọng hỏi.Bàn tay nhẹ vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của nàng. -”đừng sợ, mọi chuyện có ta” Vân Mộng Vũ lắc đầu,thuận theo tay Nam Cung Chu Khắc tựa vào lòng hắn. Phải rồi,nàng nhưng còn một cây đại thụ hoàng tộc này đâu. Nhất định nàng sẽ giẫm trên thiên hạ,bao gồm hắn-Hạ Dật Phong. Vân Mộng Vũ tựa vào lồng ngực Nam Cung Chu Khắc,trong lòng toàn bộ đều là tính kế.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]