Dạ Tuyết không biết là nàng cùng một nhà ba người vừa rời khỏi,nữ chủ Vân Mộng Vũ vừa lững thững đi tới. Hôm nay Vân Mộng Vũ đi ra ngoài nhìn một chút xem có người nào thích hợp tin tưởng để chỉ định đứng ra giúp nàng một tay khởi thế lực hay không,chỉ là không biết vì sao lại đi ra tới tận mép rừng như vậy. Bất quá nàng cũng không thèm để ý,ngược lại có ý định đi vào rừng một chuyến tìm thêm vài loại dược liệu. Những lần trước giết đi đám ti tiện kia vẫn chưa thoả mãn được thù oán trong lòng nàng. Tất cả Dạ gia trên dưới đều biết nàng bị bắt nạt,bao gồm phụ thân đại nhân "đáng kính" của nàng, nhưng không một ai đứng lên vì nàng ra mặt,lại lấy im lặng làm thái độ ngầm cho phép cho nên những kẻ ti tiện kia mới dám càn quấy như vậy. Trong mắt xẹt qua âm ngoan cùng tàn bạo,khoé miệng lại giương lên.Nàng một kẻ cũng không tha,đặc biệt là tiện nhân Dạ Tuyết. Nàng nở nụ cười tuyệt mĩ dưới ánh mặt trời,hai má hồng nhuận,khoé môi câu lên,có cảm giác băng sơn mĩ nhân tan chảy,lay động lòng người. Nam Cung Chu Khắc đứng trên hành lang tầng hai biệt viện gần đó nhìn thấy chính là một màn mĩ nhân cười dưới ánh mặt trời như vậy, trong nháy mắt thất thần. Thật là đẹp. Dường như ánh mắt hắn quá chăm chú nên Vân Mộng Vũ nhạy cảm phát hiện ra,đưa một ánh nhìn mang theo tìm tòi nghi hoặc sang. Chỉ thấy một nam tử phong lưu nho nhã chầm chậm bước đến gần nàng,môi thuỷ chung treo một nụ cười ấm áp làm người khác tâm sinh hảo cảm. Nam nhân mở miệng,trong giọng mang theo ôn nhu nhã nhặn. "cô nương,nơi này hoang vu hiểm trở,vì sao lại tại nơi này chạy lung tung?vạn nhất ma thú bất ngờ tập kích hậu quả đây.." Vân Mộng Vũ nhìn trước mắt nam nhân mặc tơ tằm y phục,khuôn mặt anh khí tuấn tú,một đôi mắt xếch mười phần mị hoặc phụ trợ mày kiếm mạnh mẽ,bạc môi treo một cái nụ cười thân thiện, một thân cao quý nhàn nhã,khí chất cao quý, trong lòng không khỏi bay nhanh tính toán. Ngoài mặt lại đúng tiêu chuẩn tiểu thư khuê các nở nụ cười nhẹ,giọng nói ngọt ngào lan toả tựa như ma chú rơi vào trong lòng Nam Cung Chu Khắc. "tiểu nữ tử là đang muốn vào rừng để tìm dược liệu luyện đan,trên người vẫn có độc dược phòng bị,phổ thông ma thú là không làm gì được ta.Cảm ơn công tử đã khuyên nhủ." Vân mộng Vũ cố ý nói ra thân phận y dược của nàng. Nam nhân này không tầm thường,trực giác nói cho nàng biết nam nhân này xuất hiện là vì nàng,cho nàng. Nếu Tiêu Hồn hoặc Nguyệt đứng nới này,cả hai sẽ giật nảy mình khi nhận ra đây là nhị hoàng tử Nam Cung Chu Khắc,đối thủ một mất một còn của tam hoàng tử Nam Cung Hàn. Giờ phút này Nam Cung Chu Khắc si mê nhìn Vân Mộng Vũ. --- ------ ------ ----- Dạ Tuyết hoàn toàn không ngờ việc nàng "cuỗm" đi Hiên Viên Triệt tương lai có Long tộc làm hậu thuẫn cho nữ chủ, lại khiến kịch tình quân tự động bổ nhiệm hậu thuẫn khác cho nàng ta,hơn nữa trong nguyên tác, tương lai người này còn là thái tử Thiên Long đại lục. Bất quá nếu nàng biết phỏng chừng cũng chỉ cảm khái hào quang nữ chủ cường đại mà thôi. --- ------ ------ ------ ---- Nghe đến dược liệu và luyện đan bốn chữ,ánh mắt Nam Cung Chu Khắc xẹt qua một tia ý tứ không rõ ràng lại rất nhanh điều chỉnh tốt, ánh mắt càng trở nên ôn nhu. "một mình cô nương đi vào rừng như vậy rất nguy hiểm,tại hạ vừa hay có việc đi vào rừng,không biết cô nương vừa lòng hay không nếu tại hạ đưa ra đề nghị chúng ta kết bạn đi cùng?" Vân Mộng Vũ cười nhạt trong lòng bất quá ngoài mặt lại bay nhanh đỏ bừng hai má. Nàng e ngại liếc nhìn Nam Cung Chu Khắc tựa như khó xử việc này khiến Nam Cung Chu Khắc chợt ngứa ngáy trong lòng.Ánh mắt hắn thâm thuý lên. "cô nương đừng hiểu lầm,thú thật tại hạ vừa nhìn thấy cô nương đã thương, tại hạ chỉ muốn chung đường bảo vệ an toàn cho cô nương,ra khỏi rừng chúng ta lập tức cách biệt."Nam Cung Chu Khắc mang theo giọng nói thấp thỏm nhìn Vân Mộng Vũ.Trong mắt là một mảnh thâm tình. Vân Mộng Vũ nhìn đôi mắt đó chợt giật mình.Nàng đã thề sẽ không lại tin tưởng ai,nhưng trước mắt nam nhân cho nàng cảm giác trái tim nhộn nhạo.. "vậy tiểu nữ tử xin đa tạ công tử" Vân Mộng Vũ ngại ngùng nói,lại thấy được nam nhân ánh mắt sáng rỡ,nàng vui vẻ cúi đầu để không quá xấu hổ..bỏ lỡ nam nhân trong mắt một mảnh hờ hững lạnh lẽo. Nàng ta là y dược sư,tương lai không chừng là mối trợ lực không nhỏ.Không ngờ hôm nay đi loanh quanh lại nhặt được cái tiện nghi lớn.Nam Cung Chu Khắc trong lòng thầm nghĩ. Vân Mộng Vũ không ngờ rằng nàng nói ra thân phận y dược của mình để chiếm sự coi trọng của nam nhân lại vô tình làm biến chất sự thưởng thức kinh diễm của nam nhân thành tính toán. Nam nhân thôi,có người sinh ra đã tính kế,không ngừng tính kế,hắn sẽ yêu,sẽ sủng ái,cưng chiều đối phương nhưng lại dựa trên cơ sở thu được ích lợi đối phương mang lại,đồng thời không ảnh hưởng đến lợi ích của hắn.Nếu ngươi mất đi giá trị lợi dụng,ngươi sẽ chẳng là gì cả. Bất quá Vân Mộng Vũ là ai a?Nàng là nữ chủ có hào quang chói lọi,trước nàng mọi tính toán sẽ biến thành si mê,tất nhiên đây là nói sau. --- ------ ------ ------ ------ ------- Cùng lúc đó.Dạ Tuyết mang ba người ra khỏi phụ cận rừng rậm, vào thành. Dạ Tuyết vừa đi vừa tính toán một chút kế hoạch của mình. Nàng dự định gây dựng một Dark thứ hai tại Thiên Long đại lục.Dù sao giống như trong nguyên tác nữ chủ ý nghĩ cũng không sai,có thế lực của mình làm việc cũng thuận tiện hơn hẳn,còn có thể đương làm hậu phương hậu thuẫn cho mình. Chưa kể còn cái Ma Thần tào lao gì đó.Nàng mang sứ mệnh vậy thì ngay từ bây giờ gây dựng sức lực để sau này có thể sử dụng cũng tốt. Quyết định xong nàng lựa chọn mua một căn tứ hợp viện rộng rãi, có rất nhiều phòng ốc,lại có một khoảng đất trống rộng rãi có thể dùng để luyện tập,phía sau là chân núi còn có một hồ nước nóng thiên nhiên thuận tiện sau này cho các thành viên sinh hoạt. Vị trí địa lí cũng rất thuận lợi,phía sau là núi Vu Sơn,một bộ phận nhỏ của Lâm Sâm rừng rậm,cho nên ít người lui đến,ở đây kiến tạo thế lực là vô cùng lí tưởng. Sau khi giải quyết xong tiền bạc khế đất,Dạ Tuyết giao quyền quản lí cho Khung Khiếu. "ngươi quản lí nơi này,đợi Khung Duệ mang nhân về lại hảo hảo phân chia một chút." "là,chủ nhân" Nàng giao ra một lượng lớn ngân phiếu,sau đó kề vào tai Khung Duệ giao phó một việc. Mùi thảo dược trên người Dạ Tuyết tản ra xông vào mũi Khung Duệ,kèm theo hương khí phun ra từ môi Dạ Tuyết bên tai khiến mặt Khung Duệ bỗng đỏ bừng,ngay cả tai cũng đỏ. Hắn nghe cẩn thận dặn dò sau đó tâm thần bối rối gật đầu. "nhớ kĩ,ta cần khoảng 100 trẻ mồ côi không cha không nương,sức khoẻ ổn định,năng động và nhanh nhẹn.Ta sẽ đưa cho ngươi một bản rèn luyện,ngươi căn cứ vào đó thực hiện,mang theo cả muội muội của ngươi tham gia." dừng một chút Dạ Tuyết tiếp tục: "Dưới tay ta không có phế vật" "đã biết,chủ nhân.Ta sẽ không làm ngài thất vọng." Khung Duệ ánh mắt mang theo nhàn nhạt tự tin. Dạ Tuyết nhìn thiếu niên mỉm cười. "ân,ta tin tưởng ngươi" đương nhiên ngươi sẽ hoàn thành vô cùng xuất sắc. Khung Duệ tâm run lên.Giờ phút này có một thứ mầm móng được gieo vào trong tim hắn,dần dần lớn lên,một ngày nào đó bừng bừng sức sống khiến hắn cười khổ không thôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]