*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đúng vậy,nguyên chủ là không biết,nhưng không có nghĩa một độc giả đọc từ đầu đến cuối như nàng không biết,liền là khi nguyên chủ chết,Dạ gia chủ nhìn cũng không nhìn một cái lạnh lùng phun ra một câu,nàng ta không phải ta nữ nhi,ta còn chưa chạm được vào nàng nương,ngươi nói ở đâu ra có nữ nhi lớn như vậy."Lúc này mọi người mới vỡ lẽ thì ra Dạ gia chủ bị đội nón xanh,khó trách bao nhiêu năm không nghe thấy Dạ gia chủ đối với đứa con của vị phu nhân quá cố có bất kì lo ái (lo lắng+sủng ái) nào.
Hừ,đúng là cặn bã nam nhân.
Kiếp trước nàng không có cha mẹ,nhưng qua lời kể của gia gia,cùng chút hồi ức tốt đẹp nàng ghi khắc ,khi cha mẹ nàng còn sống,nàng liền là "chiếc thìa vàng để trên tay sợ rớt ngậm vào miệng sợ tan" của cha mẹ.
Dạ thị là một gia tộc khổng lồ,hắc bạch đều là chúa tể.Một tay gia gia nàng từ hai bàn tay trắng dựng nên gia sản đồ sộ.Vang danh cả hai đạo.Khi cha và mẹ nàng kế thừa trở thành "Vương" và "Hậu"của con rồng khổng lồ Dạ thị..nàng liền là tiểu công chúa của họ.
Đến nỗi ca ca nàng không ít lần dùng ánh mắt ai oán như con chó nhỏ bị ủy khuất lên án cha mẹ thiên vị nàng,tại sao nàng có thể tự do vui chơi còn hắn mới bảy tuổi đã phải đi khắp nơi học tập kế thừa sự nghiệp của cha mẹ.Sao phải bắt hắn kế thừa,còn nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chu-quan-ly-tot-hau-cung-cua-nguoi/254414/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.