Khi Dạ Tuyết lần nữa mở mắt ra đã là buổi tối,nàng ngồi dậy,đưa tay lên đầu giường định lấy điện thoại nhìn một chút xem mấy giờ,cánh tay mò mẫn trong đêm một chút chợt dừng lại.
Sau đó Dạ Tuyết trừng lớn mắt nhìn trần nhà.Cô bật dậy,đưa tay xoa xoa đầu tóc,lại ngao ngán nhìn nhìn đôi tay nhỏ bé phấn nộn,rất không có tinh thần thở dài..
Aizz,cô quên mình đã không còn ở Thế kỉ 21 địa cầu nữa.Lắc lắc đầu,cô đứng dậy,đi đến chỗ cửa,vẫn khoá.
Cô nhíu mày,theo nguyên chủ kí ức,bây giờ khối thân thể này là tám tuổi,liền là mở đầu kịch tình,nguyên chủ vì biết được nguyên nhân năm xưa mẹ nàng mất cũng không phải vì khó sinh mà là bị phụ thân động chân động tay,nghe được sự thật từ Vân thị,nàng một phút mất bình tĩnh xông vào phòng chất vấn,lại bị Vân thị chế trụ uy hiếp.Thất hồn lạc phách về phòng lại nghe nha hoàng nói Vân thị hướng Dạ gia chủ định hôn sự cho nàng,liền là cái hoa hoa công tử.Nàng bỏ nhà đi,sau, vì cứu một vị ca ca cho nàng cái bánh bao bị thương nằm tại nhà một vị đại phu già dưới chân núi,Dạ gia chủ phái người đi tìm,lúc tìm được nàng thì nàng đã gần như khỏi hẳn rồi,suốt một tháng,ngày ngày nguyên chủ luôn đều đặn trèo lên đỉnh Thiên Nhai chờ đại vị Phong ca ca kia,nhưng mà vị Phong ca ca kia là ai a?Theo như trí nhớ của nàng,nguyên bản cũng không có nhắc đến vị này Phong ca ca đi,xem ra tác giả cũng không có viết rõ lắm tình hình,cuốn tiểu thuyết là dựa vào cái nhìn của nữ chủ,mà một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chu-quan-ly-tot-hau-cung-cua-nguoi/254412/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.