Ninh Mông cũng dần dần nhận ra có điều gì đó không ổn, bởi vì mỗi lần nàng đến nhà ăn lấy đồ ăn, không chỉ đối mặt với ánh mắt ngưỡng mộ của các nữ đệ tử, nàng còn phải đối mặt với ánh mắt tràn ngập oán hận của các nam đệ tử, quan trọng hơn là nàng chưa bao giờ nhìn thấy thịt trong bữa ăn của mình!
Nàng đi tìm Huỳnh Hỏa người mà nàng thân thiết nhất: “Đồ ăn ở Thái Cực Tông của chúng ta có phải hơi tệ rồi không?”
Khi đó Huỳnh Hỏa đang ngồi trên ghế ăn rau xanh, nghe vậy, vẻ mặt nàng ấy cay đắng nói: “Còn không phải vì chúng ta không có tiền sao, không những không có tiền mà còn nợ người ta ở bên ngoài rất nhiều.”
Ninh Mông không ngờ rằng tông môn lớn nhất này, đồng thời cũng là tông môn sẽ thành trở ngại lớn nhất cho việc thăng cấp của nam chủ trong tương lai lại nghèo đến mức không đủ tiền mua thịt ăn. Mặc dù họ đã tích cốc nhưng điều đó không có nghĩa là những người tích cốc rồi sẽ không thích ăn thịt.
Ninh Mông dạo quanh một vòng các ngọn núi lớn của Thái Cực Tông, nàng quan sát thăm dò rõ ràng tình trạng nơi đó, lúc đó đã là ban đêm, nàng tìm được nơi ở của nhị sư huynh Đan Châu, lúc nàng đẩy cửa vào, khiên cho một thân trơn bóng của Đan Châu cả kinh, hắn vội vàng lấy chiếc chăn trên giường quấn quanh người.
Đan Châu tức giận không thể át nói: “Sư muội, muội không biết gõ cửa sao?”
“Ta vốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chu-phong-thai-cua-co-dau-roi/3344792/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.