“Không phải ta nói mà chính là ngươi nói.” Ninh Mông chán nản bĩu môi: “Nói thẳng ra, cái hôn ước này là bình đẳng, đôi bên cùng có lợi. Ngươi lại dám nói, nếu ta chỉ là một đệ tử bình thường của Thái Cực Tông, Lâm gia các ngươi còn cho phép ngươi kết thân với ta không?”
Lâm Phóng không thể phản bác.
Gia tộc lớn từ trước đến nay đều là như vậy, dù là chuyện nhỏ cũng sẽ theo đuổi lợi ích tối đa, đây chính là lý do một gia tộc có thể tồn tại lâu dài không suy.
Lời nói tiếp theo của Ninh Mông càng tàn nhẫn hơn: “Chỉ là vấn đề trao đổi lợi ích mà thôi. Ngươi lại còn muốn ta thực hiện theo hôn ước và theo ngươi sau khi ta phát hiện ngươi không có giá trị, ngươi diễn cũng không tránh khỏi quá nhiều rồi.”
“Ngươi!” Lâm Phóng chỉ vào mặt Ninh Mông, không nói nên lời.
Ninh Mông bình tĩnh chớp mắt nhưng lời nói của nàng có thể khiến người ta tức chết: “Ninh Mông ta xứng đáng có được một nam nhân tốt hơn.”
“Ngươi... ngươi... ngươi...” Lâm Phóng liên tục nói ra từ “ngươi” mấy lần nhưng tức giận đến mức không nói được một câu hoàn chỉnh.
“Hay!” Đan Châu kích động đứng lên vỗ tay: “Sư muội nói hay lắm!”
Thanh Quân kéo góc áo Đan Châu, mỉm cười dịu dàng: “Sư đệ, bình tĩnh.”
Đan Châu không giấu được sự phấn khích và ngồi xuống lần nữa.
Lâm Phóng tức giận đến toàn thân run rẩy.
Ninh Mông tiếp tục nói: “Đừng nói hôn ước của chúng ta chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chu-phong-thai-cua-co-dau-roi/3332021/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.