"Thời tiết tháng 6 luôn thay đổi thất thường." Ninh Mông nói xong, hơi nhíu mày: "Cô có cảm thấy chúng ta bỏ quên gì không?"
"Có sao?" Tô Thiên Thiên suy nghĩ một lát, khi cô ấy nhìn thấy Nghê Lưu Bích đang gian nan dùng sức đẩy xe lăn về phía trước, sắc mặt của cô ấy khựng lại.
Nghê Lưu Bích chú ý tới ánh mắt của Tô Thiên Thiên, anh hơi ngẩng đầu lên, nước mưa trộn lẫn với đá rơi vào trên người anh, tóc dính vào mặt, anh ở trong tình trạng hỗn loạn như vậy nhưng anh vẫn nở nụ cười dịu dàng, khiến cho khuôn mặt hoàn hảo như ngọc của anh làm người ta càng thêm đau lòng và áy náy.
Tuy nhiên, Tô Thiên Thiên vội vàng kéo tay Ninh Mông, ngăn cản không cho Ninh Mông quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Chúng ta không quên gì cả, mưa to quá, chúng ta vẫn nên đợi mưa tạnh rồi mới đi ra ngoài."
Tô Thiên Thiên kéo rèm xuống, đóng cửa lại, động tác nhanh nhẹn gọn gàng như thể đã được huấn luyện, cô ấy nhìn Ninh Mông rồi mỉm cười: "Phòng này nhỏ quá, nếu như lại thêm một người nữa vào trú mưa thì sẽ chật lắm."
Ninh Mông nhìn xung quanh vắng vẻ bởi nơi này dùng để làm quán cà phê đóng phim, tâm trạng có chút khó hiểu.
.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trường Phong Độ
2. Chú! Xin Ký Đơn!
3. Sau Khi Bị Vai Ác Nghe Được Tiếng Lòng
4. Trời Sinh Một Cặp
=====================================
Nghê Lưu Bích tạo hình dịu dàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chu-phong-thai-cua-co-dau-roi/3316906/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.