Cuối cùng cũng đưa mèo con ra khỏi bệnh viện, Ninh Mông nhìn thiếu niên ôm chuồng mèo, lại nhìn con mèo đen nằm bơ phờ trong chuồng một hồi rồi hỏi: "Cậu định làm gì với nó?"
Vết thương của mèo con còn chưa khỏi hoàn toàn, nếu cứ để nó ở bên ngoài tự sinh tự diệt thì chẳng khác nào giết chết nó.
Thẩm Dạng khẽ mỉm cười: "Tôi sẽ mang nó về."
"Mẹ cậu có đồng ý cho cậu nuôi mèo không?"
"Tôi nghĩ là có." Cậu nở nụ cười thân thiện và thỏa mãn: "Bởi vì tôi là đứa con mẹ thích nhất."
Ninh Mông gật đầu: "Được rồi, nếu cậu muốn mang con mèo này về nhà nuôi dưỡng thì cậu phải chịu trách nhiệm, cũng không thể cảm thấy phiền phức mà bỏ mặc được."
"Tôi sẽ chăm sóc tốt cho nó, chị không cần lo lắng." Nụ cười của cậu vô cùng chân thành, vẻ mặt dịu dàng khiến người ta muốn tin tưởng cậu.
Ninh Mông thu hồi ánh mắt, giả vờ giấu đi, lấy điện thoại ra xem giờ, cô lại đổi chủ đề: "Đã hơn 11 giờ rồi, tôi mời cậu ăn cơm trưa nha."
"Được." Cậu gật đầu không từ chối, cũng không hề xấu hổ, dường như cậu đã xác định một ngày nào đó, cậu sẽ đền đáp thời gian và tiền bạc mà cô đã bỏ ra cho cậu bằng cách tốt hơn.
Ninh Mông dẫn Thẩm Dạng vào một nhà hàng, bỗng có một cơn gió thổi tới, cô đột nhiên có dự cảm không lành, quả nhiên người đàn ông đang vội đi tới chính là người đàn ông giả vờ kia.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chu-phong-thai-cua-co-dau-roi/3316899/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.