Cô đổi sang câu hỏi khác, "Đã trễ thế này, sao lại chưa về nhà?"
"Thẩm Dục cùng mẹ đi ra ngoài ăn cơm còn chưa về..."
"Cậu không có chìa khóa sao?"
Thẩm Dạng lắc đầu.
Cô lại nghĩ đến việc móc chìa khóa của cậu không có chìa khóa lại tiếp tục hỏi, "Cậu đáng ra nên có một cái chìa khóa để mở cửa nhà chứ?"
"Trước đây thì có nhưng sau đó lại bị lấy đi rồi."
"Tại sao lại lấy chìa khóa của cậu?"
Thẩm Dạng ôn tồn nói, "Tôi phạm lỗi."
"Cậu đã phạm lỗi gì?"
"Tôi ăn vụng... Một miếng bánh kem." Đó là cái bánh mẹ mua mừng sinh nhật cho Thẩm Dục vậy mà cậu không được mẹ đồng ý đã ăn trộm một miếng bánh nhỏ, cậu thấp giọng nói: "Tôi biết là tôi sai, chỉ là tôi quá đói bụng..."
Chuyện này... Quá đáng thương rồi!
Ninh Mông lắc đầu, đem thương hại đang trỗi dậy trong tâm trí đánh bay đi...
Đúng vào lúc đó, một chiếc Rolls-Royce phiên bản mở rộng rất hoành tráng dừng lại trước quầy hàng. Ninh Mông nhìn người đàn ông lấp lánh từ trên xe đi xuống liền đen mặt.
"Mông Mông." Lãnh Vân Đình đã đi tới chỗ cô, trong mắt lại không khỏi hiện ra vẻ đau lòng. "Em không có tiền có thể nói với tôi, sao lại ngồi ở đây ăn thứ đồ ăn rác rưởi này?"
Sắc mặt của ông chủ cùng thực khách bên cạnh quả thật đều rất kém, nếu không phải thấy Lãnh Vân Đình không đơn giản chỉ là một kẻ giàu có thì nói không chừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chu-phong-thai-cua-co-dau-roi/3316884/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.