Sở Y Linh sau khi từ chỗ Sở Tiêu trở lại trường học thì vẫn luôn rơi vào tình trạng mê man không hiểu gì, mặc dù gương mặt kia không có điểm nào khác biệt so với ký ức trước đây nhưng tính cách thoáng cái như biến thành một người khác vậy.
Sở Tiêu vốn không nên như thế này, cô ta đúng ra nên gây khó dễ cho mình, giống như trước đây vậy, mọi nơi mọi lúc đều tính kế , bản chất hẹp hòi ích kỷ lại hay đố kỵ mới nên là con người thật của cô ta chứ.
Thầm tự nhủ trong lòng một phen, Sở Y Linh cuối cùng cũng có đáp án mà bản thân cho là chính xác nhất
"Sở Tiêu cô tốt nhất nên tự mình lo liệu cho tốt, mấy cái gian kế lấy lui làm tiến của cô tôi thừa biết rồi, muốn khiến tôi buông lỏng cảnh giác với cô rồi bất ngờ cho tôi một đao chí mạng phải không, ha ha thật là ngây thơ. Lần sống lại này tôi sẽ khiến cho cô khóc lóc cầu xin tôi tha cho".
Sở Tiêu ở nơi nào đó đột nhiên hắt xì một cái, quẹt mũi Sở Tiêu khinh thường mắng to. "Kẻ nào mắng bà đây, có gan chính diện giao thủ, mắng sau lưng lại tính cái gì anh hùng hảo hán".
"À, cô Sở, cô có việc gì cần giúp sao". Một y tá bất ngờ bước vào chứng kiến cảnh tượng Sở Tiêu đang đứng trên ghế, ngón tay giữa hướng lên trời bộ dạng như muốn cùng người liều mạng giống nhau làm cô y tá kia sững người không biết cô lại định giở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chu-omega-co-muu-do-voi-toi/3724784/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.