Chớp mắt đã nửa năm trôi qua.
Lúc này, Hàn Vân Nhược chỉ cảm thấy thập phần hối hận, lẽ ra ngày đó nàng không nên đối với nam nhân sinh khí, cũng không cần giận dỗi bỏ di, nàng vẫn là nên mặt dày bám lấy nam chủ, như vậy mới có thể khiến nam chủ nhìn nhận về nàng.
Bất quá hiện tại hối hận cũng có chút muộn.
Từ ngày hôm đó, Dạ Trầm Nhạc cơ hồ hoàn toàn biến mất, Hàn Vân Nhược thông qua Tùy Vân mới biết được, hắn đã tiến vào bế quan tịnh tu, cũng sẽ không đối với người ngoài gặp mặt.
Hàn Vân Nhược khẽ thở dài một tiếng, cửa phòng đột nhiên bị người gõ lên.
“Vân Nhược cô nương, ngươi ở bên trong sao?” Thanh âm non nớt truyền tới hiển nhiên là từ đạo đồng trong Huyền Vân Phong. Hàn Vân Nhược lấy lại tinh thần, mở cửa liền thấy được đạo đồng có chút lạ mắt.
Đạo đồng kia thấy nàng liền àm ra cái thủ lễ sau đó mới nói:
“Nửa tháng nữa môn phái tổ chức một lần lịch luyện, bởi vì Dạ trưởng lão đang bế quan, cho nên trưởng môn đại nhân sai ta đến báo lại cho cô nương một tiếng.”
Lịch luyện?
Hàn Vân Nhược mơ hồ hiểu ra tới, rất nhanh liền gật đầu: “Được, ta nhất định sẽ đến.”
“Vậy ta cáo từ trước.” Đạo đồng nói xong liền rời đi.
Hàn Vân Nhược nhìn bóng dáng đạo đồng, ánh mắt vô thức chuyển đến đình viện thật xa bên kia. Không biết nam nhân kia còn muốn trốn tránh đến bao giờ, chẳng lẽ muốn bế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chu-nu-phu-van/2418077/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.