Sao hôm nay trời lại lạnh thế này, cái lạnh này xuất phát từ tim hay là do thời tiết đây. Tử Yên vốn không biết bản thân nên đi đâu, về đâu. Cô ấy cứ thế mặc cho đôi chân đi đâu cũng được, bản thân không nghĩ ngợi gì cả. Không ai cần cô ấy, cô ấy nên làm gì đây. Thật sự không biết nên làm gì. Nhưng ông trời đôi lúc cũng thật tàn nhẫn. Trên đường lúc này chỉ có những hình ảnh hạnh phúc, nhìn ở đâu cũng như đang sát vào vết thương của cô ấy đầy muối.
Phía trước mặt cô, là một con hẻm nhỏ. Cả đám vô gia cư đều tập hợp ở đây, cô ấy đứng nhìn một lúc lại mỉn cười, một nụ cười chua sót.
Mấy người kia nhìn thấy cô ấy đứng trước con hẻm nhỏ kia liền đề cao cảnh giác.
“ con nhỏ kia, ở đây không có chỗ cho mày “
Tử Yên chỉ có thể thở dài, bước chân nặng nề rời đi. Ở chỗ ăn mày ở cũng không thể cho cô ấy qua đêm. Tết năm nay không chừng lại là cái tết cuối cùng của cô ấy chứ.
Lúc này trên đường lại bắt đầu có nhiều thanh niên chạy xe tốc độ cao liên tục lạng lách, một người ngồi trên xe, với mái tóc trắng điển trai, trên cổ còn có một hình xăm rất lớn vô tình nhìn vào cô. Tô Tử Yên cũng nhìn vào anh ta, nhưng trong một phút chốc thoáng qua.
Anh ta nhìn là biết người không ra gì, ăn chơi đầu đường xó chợ. Tô Tử Yên dù không có chỗ dung thân nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chu-hac-bang-vo-tinh/2848149/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.