Tô Tử Yên chỉ gật đầu rồi nói tiếp:"Nhưng con trai cưng, Tô Đông của bà ta là người lấy cắp. Còn tôi đi tìm người sanh mình ra, tôi năn nỉ bà ấy cho tôi gặp mặt. Một giờ ở bên thôi cũng được, sau một lúc do dự thì bà ấy cũng đồng ý. Nhưng mà, khi tôi đến nhà. Bà ấy cho tôi ngủ ở ngoài tận 1 đêm 10 độ c. Sáng sớm mở cửa còn phát hiện ra bà ấy có gia đình mới, bỏ lại quá khứ, bỏ luôn cả tôi rồi “
Dứt lời cô ấy liền khóc nứt lên, nỗi buồn cứ thế dâng lên một cách khả tả. Nước mắt cũng không thể khiến nó ngừng rơi.
Lãnh Quân nhìn thấy cũng không nỡ, anh ta tự trách rồi. Người đáng thương như cô ấy, không có nơi để đi, không có lí tưởng để sống. Vậy mà anh ta còn
Lãnh Quân đưa tay ra, để cô ấy dựa vào vai mình. Cho cô điểm tựa để khóc. Sau đó mới nói:” bà ấy bỏ lại cô, cô bỏ lại cuộc đời này sao! Tô Tử Yên, cô là người rất tốt. Tôi nghĩ cô sẽ gặp người tốt đối với cô mà.Tôi sẽ đưa cô ra khỏi đây, nhất định là vậy!”
Tô Tử Yên vội lau đi nước mắt, cô ấy không muốn để người khác nhìn bản thân mình khóc. Lau xong rồi, mặc dù mắt vẫn còn đỏ. Nhưng cô ấy vẫn quay sang hỏi Lãnh Quân:” chắc anh không phải giống tôi nên đi vào con đường này chứ?”
Lãnh Quân trầm giọng:” bố mẹ tôi, vốn không biết đến sự tồn tại của tôi. Bởi vì tôi là cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chu-hac-bang-vo-tinh/2848144/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.