Ngày hôm sau, khi cả Thời Thiên Hành biết tin Tử Yên làm phản. Bọn họ đã rất tức giận. Nhưng đáng thương nhất phải kể đến Lãnh Quân. Anh ấy với bộ dạng đầy thê thảm. Vết thương còn chưa lành đã tự động quay về chịu phạt.
Lãnh Quân với gương mặt tiều tụy, dáng vẻ đầy mệt mỏi. Quỳ xuống nhận lỗi trước Thời Hiên. Ông ấy còn chưa chỉ trích câu nào, thì cả đám người của Thời Thiên Hành đã nhanh miệng nhảy vào chỉ trích.
" cả một con đàn bà cũng quản không xong "
" Lãnh Quân nghe nói tài giỏi lắm cơ mà, thế mà lại nuôi nhầm con phản bội "
" tên này đào tạo ra kẻ phản bội,vậy thì hắn cũng sẽ vậy thôi "
Lãnh Quân chỉ biết ngậm ngùi im lặng, họ nói đều đúng cả mà. Anh ấy nên phản kháng lại gì đây. Tất cả chỉ có sự im lặng của bản thân.
Thời Hiên nghe thấy mấy lời nói này, liền vội ho vài tiếng. Bọn họ cũng mau chóng ngậm miệng lại.
" Lãnh Quân, chuyện làm việc thất bại cũng không phải lỗi lớn. Nhưng chuyện lớn nhất, là người của cậu phản lại Thời Thiên Hành này. Cậu tính thế nào đây?" Thời Hiên ngồi trên chiếc ghế lão đại. Lạnh lùng mà nói
Lãnh Quân chỉ cúi đầu rồi đáp:" những kẻ phản bội lại Thời Thiên Hành, giết không tha!"dần trở về sau 3 chữ cuối cùng anh dần nhấn mạnh theo.
Thời Hiên nghe xong liền suy ngẫm. Để Lãnh Quân đấu với Tử Yên cũng không phải không tốt. Ông ta cũng đỡ tốn công sắp xếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chu-hac-bang-vo-tinh/2848100/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.