Trước ánh mắt của rất nhiều người, Lâm Trung Thiên rất hiên ngang vì bên cạnh ông ta là một người rất có trí tuệ. Hóa nguy thành an, lần này xông vào tận hang ổ của đối thủ. Công khai khiêu khích như vậy, tất nhiên là đã có phòng bị.
" Trung Thiên, ông ngang nhiên vào tận đây. Còn đem theo ả phản bội kia. Muốn gì đây?" Thời Luân ngồi trên nhìn thấy ngứa mắt liền hỏi
Tử Yên và thuộc hạ của ông ta đều im lặng. Nhưng ông ấy lại đáp một câu không hề liên quan đến câu hỏi của Thời Luân
" Thời Hiên, chỗ này thoáng mát đấy. Tôi có nên lấy có về, làm một phần tài sản cho Trung Thiên không?"
Bị khinh thường ra mặt như vậy, Thời Luân liền tức giận. Rời khỏi cái ghế của anh ta, nhanh chân tiến lại gần Trung Thiên. Còn vài bước nữa là đến được ông ấy. Nhưng Tử Yên lại lạnh lùng, đưa khẩu súng lên, chạm vào đầu của anh ta rồi nói:" một bước một viên "
Anh ta liền không dám nhúc nhích, lập tức ngoan ngoãn mà đứng yên tại chỗ.
Thấy đứa con trai của mình bị lính của đối thủ hâm dọa. Thời Hiên không thể ngồi yên được nữa, liền bước xuống. Tiến đến chỗ Trung Thiên.
" Thiên, lớn hết cả rồi. Muốn gì đây?"
Lâm Trung Thiên liền cười lớn, sau đó đưa tay vỗ vỗ vào vai Thời Hiên rồi đáp:" chúng ta tranh với nhau nhiều năm rồi, vẫn chưa tìm ra ai là vua thật sự. Hôm nay, là muốn tìm ra ai có bản lĩnh trở thành vua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chu-hac-bang-vo-tinh/2848094/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.