Tử Yên chỉ xem như cho qua, sau đó kể lại câu chuyện hôm trước.
Lúc Lãnh Quân đang hôn mê trong viện, Tử Yên đã nhận được một cuộc gọi từ Thời Hiên. Cô ấy vội vã để lại anh ở viện một mình. Còn bản thân thì đi đến điểm hẹn giữa ông ta và cô.
Ngay khi vừa đến nơi, cô ấy cũng rất ngạc nhiên. Ông ấy tự lái xe đến một sườn núi, sau đó đứng đợi cô.
Theo lẽ thường lệ, cô liền bước đến gọi ông ta một tiếng " lão đại ".
Ông ấy xoay người liền nhanh chóng vào vấn đề.
" Lãnh Quân đang bị thương nặng lắm đúng không?"
Tử Yên liền nhanh chóng năn nỉ ông ấy, mong ông có thể giúp Lãnh Quân được yên ổn ở lại viện điều trị. Còn bản thân cô sẽ làm mồi nhử dụ bọn chúng, số hàng sẽ thuộc về tay ông.
Nhưng nghe mấy lời nói của Tử Yên lại không thích hợp với kế hoạch của ông ta.
Thời Hiên chỉ im lặng không đáp, rồi lại hỏi một câu không liên quan câu chuyện này.
" mẹ của cô tên là gì, năm nay bao nhiêu tuổi. Hơn nữa bố cô là ai?"
Tử Yên thấy khó hiểu, bố mẹ mình liên quan gì chuyện này chứ. Cô ấy e dè đáp:" tôi từ nhỏ đã không biết bố mình là ai. Lại không lớn lên cạnh mẹ, nên những chuyện tôi biết về bố, điều không có. Còn mẹ tôi tên là Tô Y Vân, năm nay được 45 rồi!"
Nghe đến cái tên Tô Y Vân, Thời Hiên liền vội đưa mắt nhìn vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chu-hac-bang-vo-tinh/2848083/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.