Ngày hôm sau , Lãnh Quân vừa mới mở mắt dậy , đã hay một tin lớn . Anh ấy vội vã chạy đến Thời Gia . Chỉ bước đến cửa Thời Gia . Đã nhìn thấy xung quanh đều phủ lên một màu áo tang . Xung quanh đều là màu trắng và đen , cảnh vật ảm đạm một cách khó tả .
Đôi chân anh ấy cứ thế cất bước vào trong , chỉ đi gần hơn đến cửa . Anh ấy đã ngửi được mùi nhan khói , một cỗ quan tài lạnh lẽo nằm chính giữa sảnh lớn .
Xung quanh đều là các đám đàn em đứng thành hàng , cúi đầu xuống .
Bên cạnh cổ quan tài ấy , là Thời Luân và Thời Tử Yên . Chiếc quan tài ấy là của Thời Hiên . Ông ấy không may , đã gặp tai nạn trên đường đi , mất máu không qua khỏi .
Gương mặt của hai người con ông ấy đều rất khác biệt . Thời Luân thì một mặt lạnh lùng , không nói lời nào . Thời Tử Yên thì đôi mắt đỏ ửng , cố kiềm nén lại cảm xúc .
Lãnh Quân liền bước đến cúi chào bài vị kia , thắp cho ông ấy một nén nhang . Sau đó anh ấy bước đến chỗ của Thời Tử Yên. Nhẹ nhàng đặt đôi tay lên vai cô mà an ủi , cô ấy hít một hơi vì đang nghẹt mũi. Sau đó nói với anh
" hôm qua , rõ ràng là bố còn ngồi ở kia cơ mà . Sau bây giờ lại thành thế này "
Cô ấy dứt lời , liền bật khóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chu-hac-bang-vo-tinh/2848011/chuong-71.html