Thời Tử Yên đem lấy thi thể còn hơi ấm của Gia Kỳ tiến vào rừng sâu . Cô ấy đã đào cho cậu một huyệt mộ . Cũng đã để thi thể cậu ấy ở dưới đó . Trước khi lắp lại , ánh mắt của cô ấy vẫn rất lạnh . Chỉ là lấy chiếc áo khoác của mình , đắp lên người cậu . Sau đó xúc đất , lắp vào huyệt . Mỗi động tác đều rất nặng nề , như thể cô ấy không muốn làm vậy .
Vừa lắp lại , thì cũng có người bước đến .
" Thời Tử Yên, tội ác của cô chất thành núi . Nay lại có một kẻ nằm xuống . Buông bỏ rồi đầu hàng đi !"
Cô ấy nghe thấy giọng nói này , liền đã biết người đó là ai . Cô ấy chỉ đơn thuần cười nhạt . Sau đó bước đi .
Nhưng tiếng lên nòng đã hiện lên , đôi chân của cô ấy cũng không bước nữa . Từ từ quay lại nhìn người sau lưng .
Là người ấy , cái người mà cô ấy từng coi là sinh mệnh của bản thân . Anh ấy bây giờ đã khác xưa, không còn như trước . Rất đẹp trai , lịch lãm và mạnh mẽ . Giống với người cô ấy từng yêu . Nhưng người trước mặt này , lại chỉ mũi súng vào người của cô ấy .
Thời Tử Yên chỉ lạnh lùng nói :" anh có thể bắn tôi , nhưng bây giờ không phải lúc . Tôi bây giờ đang muốn giết người , tôi không làm hại anh , mau tránh xa khỏi tôi một chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chu-hac-bang-vo-tinh/2847958/chuong-97.html