Cố Thịnh Nhân rốt cuộc cũng gặp được tiểu viện được giấu ở trong rừng trúc —— nói đúng ra, hẳn phải gọi là một gian trúc lâu.
Cố Thịnh Nhân nhìn xung quanh một vòng, cũng không có nhìn thấy bóng người, nghĩ rằng Cơ Ngọc không phải ở trong trúc lâu này mà chính là ở địa phương khác. Hoàng đế tuy rằng không có cấm đi lại của vị trưởng tử này, nhưng cũng làm hắn không được rời khỏi chùa Tiềm Long nửa bước, cũng coi như là một khoanh tròn phạm vi sinh sống.
“Vị tiểu thư này, hữu lễ.” Cố Thịnh Nhân ngây người, một âm thanh trong trẻo từ phía sau nàng truyền tới.
Nàng hơi quay đầu, nhìn thấy người tới trong nháy mắt, đôi mắt mở to hết cỡ.
Người nam nhân này, lớn lên thật sự là……
Cố Thịnh Nhân không biết hình dung như thế nào, có lẽ là do nhiều năm sinh hoạt ở chùa miếu, vị trưởng tử của Hoàng đế này thoạt nhìn quả thực không giống như là người trong thế tục.
Cơ Ngọc chỉ là thanh tu cư sĩ, cũng không cần quy y, hắn một đầu tóc dài được buộc bởi cây thanh sắc, trên người một thân trường sam màu xanh không hề có trang sức, trên xiêm y kia không có nửa điểm hoa văn, lại gợi người cảm thấy, bất kỳ viên ngọc thạch hoa phục gì, đều thua kém một thân này, càng thêm thích hợp hắn.
Hắn đứng ở trước mặt Cố Thịnh Nhân, trong tay cầm một nhánh hoa đào vừa mới gãy, mang theo ý cười ấm áp cúi đầu thăm hỏi nàng:
“Tiểu thư, hữu lễ.”
Cố Thịnh Nhân hoảng hốt nhớ tới chuyện cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chu-gia-lam-nu-phu-mau-lui-tan-xuyen-nhanh-nu-chinh-gia-lam-nu-phu-mau-lui/229401/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.