Đường Chung Dịch lướt xuống nhìn từng dòng bình luận của cư dân mạng, nhìn Dương Tuệ Dĩnh ở tầng trên cùng lời lẽ khiển trách chính đáng, lửa giận trong nội tâm quả thực kìm nén không được. Kẻ sao chép đê tiện? Dương Tuệ Dĩnh cô ta còn dám nói! Chiêu Chiêu là dạng người gì? Làm sao có thể sao chép đồ của người ta? Bản ngạc này, là Chiêu Chiêu sáng tác riêng cho mình, nếu để cô biết, mình bị Dương Tuệ Dĩnh dụng tâm kín đáo lợi dụng, còn không biết sẽ thương tâm đến cỡ nào. Anh quyết định, chuyện này không nói cho Chiêu Chiêu. Nhưng bên này anh gạt, lại quên mất vẫn còn một nhóc Đường Khiêm. Bạn nhỏ Đường Khiêm không rõ những hiểm ác của lòng người, nó chỉ là đơn thuần cảm thấy rất kỳ quái, tại sao rõ ràng là thứ do dì Chiêu Chiêu viết, mà cô Dương lại nói là chính mình viết. Chờ đến khi Đường Chung Dịch đi vào phòng Cố Thịnh Nhân, lập tức thấy được một Chiêu Chiêu rất không cao hứng. Cô ôm chân ngồi trên giường, đối hắn đã đến hờ hững. "Xảy ra chuyện gì?" Anh ngồi xuống bên cạnh cô.
Cố Thịnh Nhân ngầm xem thường bản thân sắp bán manh, hốc mắt lại đỏ ửng lên. Đường Chung Dịch sốt ruột, vội vàng hỏi là cái gì chọc cô không vui. Cố Thịnh Nhân khụt khịt nói: "... Anh... Dương... Là em viết..." Đường Chung Dịch phí hơn nửa ngày sức lực, mới hiểu được là cô đang nói gì. Lại là vì cái ả Dương Tuệ Dĩnh kia, sắc mặt anh ngưng trệ đến mức có thể chảy ra nước. "Chiêu Chiêu, em yên tâm, thứ của em, không một ai có thể lấy đi!" Anh tựa như thề nói với Cố Thịnh Nhân. Cố Thịnh Nhân lại kéo kéo tay áo anh, đưa cho anh một thứ, dùng một hộp quà hình thỏ con để gói. "Đây vốn dĩ... là quà dành cho anh." Cô nói xong lại nghĩ tới gì đó, nước mắt rơi nhiều hơn. Đường Chung Dịch chưa kịp khui quà, luống cuống tay chân dỗ suốt nửa ngày, cuối cùng cũng dỗ được Cố Thịnh Nhân đang khóc sướt mướt đi ngủ. Lúc này anh mới mở quà ra. Là một đĩa CD.
Đường Chung Dịch khẽ khàng rời khỏi phòng, trở lại thư phòng, mở máy tính lên, bật đĩa CD bên trong hộp quà. Cô gái bên trong video, dường như không quen với việc bị quay, cười hơi ngượng ngùng, chính là Ninh Chiêu. "Đây là lễ vật em tặng cho anh, Đường Chung Dịch --《Anh》, bản nhạc này, bao hàm cả những lời nói mà em muốn nói với anh. Bản nhạc này, là vì anh mà tồn tại." Tuy rằng hiện giờ ngôn ngữ của Ninh Chiêu đã không còn chướng ngại, lại rất ít khi nói ra một câu dài liên tục như vậy, càng không cần nói đến việc nói trước camera. Đường Chung Dịch có thể khẳng định, cho dù là một câu ngắn ngủn như vậy, phỏng chừng Chiêu Chiêu đã luyện tập rất lâu. Lúc sau, chính là cô gái tóc dài váy trắng, lẳng lặng ngồi trước dương cầm, một người đàn tấu bản nhạc 《Anh》, lặp lại nhiều lần. Biểu tình của cô thành kính như vậy, tựa như bản nhạc này, chính là cả thế giới của cô. Đường Chung Dịch không biết đã xem video này bao lâu, khóe miệng anh không tự giác cong lên thành nụ cười, lửa giận do ả đàn bà Dương Tuệ Dĩnh kia gây ra cũng bất tri bất giác tan thành mây khói. Nhìn xem, cô gái của anh, cả tấm lòng cũng chỉ có anh. Cô sẽ cẩn thận tỉ mỉ chuẩn bị quà cho mình, vì mình mà thử nói chuyện trước camera, vì mình, mà sáng tác ra một bản nhạc như vậy. Anh lại lên cái diễn đàn kia lần nữa, bài viết của Dương Tuệ Dĩnh đã được đưa lên trên cùng, xuất hiện ở trang đầu chỗ hot nhất. Không ít người đều lên tiếng ủng hộ Dương Tuệ Dĩnh, chủ trương chửi rủa kẻ sao chép vô sỉ, khiến cho cô ta không bao giờ dám ngóc đầu bên trong giới âm nhạc này nữa. Đường Chung Dịch lạnh lùng nhìn ba chữ Dương Tuệ Dĩnh ở trên đỉnh bài viết. Cái video này anh rất không muốn chia sẻ với người khác, nhưng mà...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]