"Dì Chiêu Chiêu, tặng dì!" Trên tay Đường Khiêm là một bó hoa Bách Hợp được hái từ trong vườn hoa. Cố Thịnh Nhân khom lưng nhận lấy, nở một nụ cười tươi với Đường Khiêm. Cô vẫn không thích nói chuyện như cũ, gặp người lạ cũng sẽ không phản ứng. Nhưng đối với người nhà họ Đường, cũng đã rất gần gũi, thậm chí đôi khi còn biết làm nũng. Có một lần mẹ Đường đi du lịch về đến nhà, Cố Thịnh Nhân còn đi lên trước ôm lấy bà. Mẹ Đường nghe thấy giọng nói dìu dịu của cô bé khẽ gọi một tiếng mẹ. Bà rưng rưng nước mắt đồng ý, bà rất vui lòng làm mẹ của Ninh Chiêu. Buổi chiều là thời gian luyện đàn của Ninh Chiêu, bạn nhỏ Đường Khiêm chống cằm ngồi nghe dì Chiêu Chiêu đánh đàn. Thật ra nó cũng không hiểu những thứ quá phức tạp, chỉ cảm thấy dì Chiêu Chiêu đánh đàn đặc biệt dễ nghe, bộ dáng khi đánh đàn cũng đặc biệt đẹp. Đường Khiêm nhỏ bé vẫn luôn nhớ rõ lời nói của chú: "Tiểu Khiêm, lúc không có chú, con phải dành thời gian ở cạnh dì Chiêu Chiêu thật nhiều, dì ấy thích con nhất." Dì Chiêu Chiêu thích mình nhất. Nhớ tới điều này, bạn nhỏ Đường Khiêm đỏ mặt cả lên, dì Chiêu Chiêu lớn lên còn đẹp hơn cô giáo Thanh Thanh xinh đẹp nhất nhà trẻ luôn ấy. Nó thấy dì Chiêu Chiêu thường xuyên cúi đầu, viết gì đó lên một tờ giấy, Đường Khiêm tò mò nhìn qua, phát hiện trên mặt giấy đều toàn là những nốt nhạc chi chít, nó căn bản xem không hiểu.
"Dì Chiêu Chiêu, dì đang viết cái gì vậy?" Cố Thịnh Nhân nghe vậy trên mặt thoáng nở nụ cười ngượng ngùng, cô chớp chớp mắt nhìn Đường Khiêm, lắc đầu không nói gì. Đây là một bản nhạc mà Ninh Chiêu viết ra trong nguyên cốt truyện, Cố Thịnh Nhân chỉ hơi sửa đổi nó một chút. Bản nhạc này, sẽ là một kinh hỉ mà Cố Thịnh Nhân dành tặng cho người yêu mình, cũng là cho Dương Tuệ Dĩnh một lựa chọn. Cô sẽ cho Dương Tuệ Dĩnh một cơ hội, cô ta lựa chọn thế naog, cũng sẽ quyết định vận mệnh sau này của cô ta. Những ngày tháng bình yên trong qua thật nhanh, lúc mà bạn nhỏ Đường Khiêm đã lên sáu tuổi đủ tuổi để đi học tiểu học, Ninh Chiêu cũng thành niên. Mà Dương Tuệ Dĩnh, cũng sắp tốt nghiệp. Nhưng, đề cương tác phẩm luận văn của cô ta vẫn không có tin tức gì như cũ. Dương Tuệ Dĩnh ở một mình trong căn nhà nhỏ bên ngoài kí túc xá sầu đến mức muốn rụng hết tóc. Diễn xuất buồn tẻ ngày qua ngày của ban nhạc nhỏ tiêu hao hết linh cảm của cô ta, lấy trạng thái hiện giờ của cô ta, nếu giao ra một tác phẩm, chỉ sợ ngay cả tốt nghiệp thành công cũng là cả một vấn đề.
Chuyện này làm sao khiến cô ta cam tâm! Đã đói bụng đến mức khó chịu, cô ta bực bội nắm lấy túi tiền, đi tới siêu thị gần nhà. Đường Chung Dịch mang theo Ninh Chiêu và Đường Khiêm một lớn một nhỏ đi ra cửa. Ninh Chiêu hiện giờ, chỉ cần xem bộ dáng của cô, đã không khác gì người bình thường. Cô cũng dần dần không quá bài xích tình huống có nhiều người, Đường Chung Dịch ngoài mừng rỡ như điên, cũng sẽ cố ý dẫn cô ra cửa. Hôm nay là ra cửa mua đồ cho bạn nhỏ Đường Khiêm. Nó sắp khai giảng rồi, công ty bên kia của Đường Chung Khánh thật sự rất gấp, hôm nay vừa lúc Đường Chung Dịch nghỉ ngơi, cũng thuận tiện dẫn nó và Cố Thịnh Nhân cùng nhau ra ngoài. "Con muốn Transformers, con muốn Spider Man......" Bạn nhỏ Đường Khiêm vừa đi vừa liệt kê những gì mà mình muốn mua. Nó không quên chừa lại một tay nắm chặt lấy tay Cố Thịnh Nhân, bởi vì chú đã từng nói chuyện rất nghiêm túc với mình, mình là nam tử hán, dì Chiêu Chiêu có chút sợ người lạ, nó phải bảo vệ dì Chiêu Chiêu. Đường Chung Dịch nhịn không được cười nói: "Tiểu Khiêm con tới đây là vì chuyện học, không phải tới đây để mua đồ chơi." Đường Khiêm lè lưỡi. Lúc này Cố Thịnh Nhân giật mình, hệ thống nhắc nhở, Dương Tuệ Dĩnh đang ở rất gần.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]