Đường Chung Dịch trầm mặc tiễn đi Trương lão tiên sinh đang lắc đầu thở dài. Anh ôm Ninh Chiêu tựa như một con rối gỗ đi ra khỏi bệnh viện. Về đến nhà, người nhà họ Đường đều đang đợi tin tức. Bọn họ đều có chuyện riêng, không thể thử cả ngày lẫn đêm như Đường Chung Dịch. Mẹ Đường là người đầu tiên lên tiếng: “Chiêu Chiêu sao rồi?” Bà nhìn Ninh Chiêu an tĩnh nằm trong lòng ngực Đường Chung Dịch, còn thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nhưng nhìn vẻ mặt này của con trai, lại không giống như không sao. Đường Chung Dịch không nói gì, nhưng người nhà họ Đường rất nhanh đã phát hiện sự khác thường của Ninh Chiêu —— quả thực cô không có phản ứng nào với ngoại giới. Này không giống khi cô vừa tới, khi đó Ninh Chiêu, tuy rằng không nói lời nào, cũng không có phản ứng với người ngoài. Nhưng cô có quy luật của chính mình, đúng giờ mỗi ngày biết nên làm gì. Nhìn thấy thứ mình thích, tỷ như dương cầm, tỷ như hoa cỏ, đều sẽ vui vẻ. Nhưng Ninh Chiêu của bây giờ, ngay cả ăn cơm, cũng cần Đường Chung Dịch tự dùng muỗng đưa đến tận miệng, cô mới biết hé miệng ăn. “Đây…” Mẹ Đường trực tiếp xoay người sang chỗ khác trộm rơi lệ. Cậu cả nhà họ Đường Đường Chung Khánh trầm giọng nói: “Ta đã hỏi qua tất cả người hầu trong nhà, bọn họ đều chưa từng nhắc tới bất kì vấn đề nào liên quan đến cha mẹ của Chiêu Chiêu.”
Đường Chung Dịch lạnh giọng nói: “Vậy Chiêu Chiêu làm sao biết được? Chẳng lẽ là hai người chú Ninh hiện về báo mộng sao?” Đường Chung Khánh cũng là vẻ mặt khó hiểu, hắn sai người tra hành tung của mọi người từ 5 giờ đến 7 giờ vào buổi chiều hai ngày trước, điều tra ra ký lục của mỗi người, không ai đi qua phòng của Ninh Chiêu. "Con đưa Ninh Chiêu về phòng trước." Thấy Ninh Chiêu đã ăn đủ. Đường Chung Dịch đứng dậy, nắm lấy tay Ninh Chiêu rời đi. “Ai, lát nữa Chiêu Chiêu rửa mặt chải đầu mẹ đi kêu dì Lâm tới hỗ trợ…” Mẹ Đường nhớ tới gì đó, mở miệng nói. “Không cần, con làm.” Đường Chung Dịch trầm giọng nói. “Đây…” Mẹ Đường. Cha Đường nhíu mày: “Hoang đường, Đường Chung Dịch, con có biết mình đang nói gì không?” Đường Chung Dịch dịu dàng nhìn Ninh Chiêu: “Con không bao giờ yên tâm giao Ninh Chiêu cho bất cứ ai.” Người nhà họ Đường đều là vẻ mặt khiếp sợ nhìn Đường Chung Dịch nắm tay Ninh Chiêu rời đi. “Đường Chung Dịch em ấy…” Đường Chung Khánh có chút há hốc mồm.
Mẹ Đường lại đột nhiên bình tĩnh trở lại: “Được rồi, tùy nó đi thôi, thằng nhóc thối tha này, đã sớm nói với mẹ rồi, đời này, cũng chỉ nhận Chiêu Chiêu.” “Nó còn từng nói với em mấy lời như vậy?” Cha Đường trừng mắt, “Em còn chưa nói với anh!” Chẳng qua thì ông ngẫm lại cảm thấy như vậy cũng đúng, dáng vẻ kia của Chiêu Chiêu kia, sau này có gả đến nhà người khác bọn họ cũng không thể yên tâm, hai đứa con trai nhà mình nhà mình, phương diện phẩm hạnh vẫn có thể yên tâm. Người nhà họ Đường như họ, cũng không cần một đứa con dâu thân phận cao quý để giữ thể diện. Nếu Chung Dịch tình nguyện, thì vẫn nên tùy hắn đi thôi. Đường Chung Dịch đưa Cố Thịnh Nhân vào phòng, để cô ngồi một mình trên giường. “Em chờ anh một chút, anh đi mở nước tắm cho em.” Anh cũng không bởi vì Cố Thịnh Nhân không có phản ứng gì mà trực tiếp động tay, mỗi lần làm một việc gì, anh đều nói với Cố Thịnh Nhân một tiếng, giống như hai người đang nói chuyện bình thường vậy. Anh xả nước nóng, đổ vừa đủ tinh dầu, sau đó kéo Cố Thịnh Nhân vào phòng tắm, chuẩn bị cởϊ qυầи áo cho cô. Nhìn tư thế, là chuẩn bị trực tiếp tắm rửa cho cô. Cố Thịnh Nhân bề ngoài dại ra mà nội tâm đang điên cuồng phun tào: … Tuy rằng đã là vợ chồng lâu năm, nhưng mà tự tay giúp người kia tắm rửa này nọ, vẫn cảm thấy rất ngượng mà!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]