Lúc này mẹ Lâm cũng tới, bà nhìn thấy Ninh Chiêu, lộ ra nụ cười hiền lành: "Tiểu thư, Đường thiếu gia này là ôn chủ gọi tới đón cô, cô đừng lo lắng, cậu ấy không phải người xấu." Mẹ Lâm đã chăm sóc Ninh Chiêu từ nhỏ, trong lòng Ninh Chiêu vẫn tin tưởng bà. "... Ba ư?" Cô mở miệng do dự, nhìn mẹ Lâm: "Ba... Ở đâu?" Mẹ Lâm nghe thấy như thế bỗng đỏ cả mắt, bà vội lấy tay lau mắt, khẽ cười nói: "Ninh tiên sinh và phu nhân đều đang công tác ở nước ngoài, bọn họ phải đi rất lâu mới về được, cho nên kêu cô sang chỗ Đường gia ở một thời gian." Ninh Chiêu im lặng không nói, rõ ràng là không đồng ý, mẹ Lâm thấy vậy lại khuyên: "Tiểu thư, mẹ Lâm phải về nhà rồi, sau này không thể chăm sóc được cô, cô hãy để người Đường gia chăm sóc, đừng để cho Ninh tiên sinh và Ninh phu nhân lo lắng, được chứ?" Đường Chung Dịch cũng biết tạm thời lừa cô cũng tốt, hai người cùng khuyên Ninh Chiêu, cuối cùng cũng đưa được Ninh Chiêu không tình nguyện về Đường gia. Ngoài anh cả Đường gia có việc bên ngoài, ba Đường mẹ Đường còn có cả tiểu thiếu gia Đường Khiêm năm tuổi của Đường gia ở đấy. "Đây chính là Ninh Chiêu ư?" Mẹ Đường không có con gái, Ninh Chiêu lại có bộ dạng xinh đẹp hiền lành khiến bà liếc cái là thích. Ninh Chiêu lại bị sự nhiệt tình của mẹ Đường dọa cho trốn ra sau lưng Đường Chung Dịch. Tất cả mọi người ở đây chỉ có mình Đường Chung Dịch là cô quen biết một chút, nên cô lựa chọn tin tưởng người đàn ông này. Mẹ Đường ngơ ngác một chút, lúc này mới nhớ ra, Ninh Chiêu có bệnh tự kỷ. Lúc trước bà thấy cô im lặng đi theo con trai bà, nhất thời không để ý chuyện này. Nhớ tới điều này, nghĩ tới vợ chồng bạn tốt gặp nạn vào mấy ngày trước, ánh mắt mẹ Đường nhìn Ninh Chiêu càng thêm dịu dàng. "Tới đây, mẹ đã cho người chuẩn bị bữa tối, chắc là các con chưa có ăn gì." Bà vừa cười vừa nói. Người Đường gia đều phát hiện một hiện tượng thú vị, việc này chính là Đường Chung Dịch đi tới đâu, Ninh Chiêu sẽ đi theo cùng tới đó. Giống như trong toàn bộ Đường gia, cô chỉ nhìn thấy mỗi mình Đường Chung Dịch, hơn nữa căn nhà lớn vậy khiến cô không có cảm giác an toàn. Sợ con trai thấy phiền, mẹ Đường còn cố ý nói thầm với con trai, phải chăm sóc Ninh Chiêu thật tốt. Đường Chung Dịch dở khóc dở cười: "Mẹ yên tâm, con sẽ chăm sóc em ấy thật tốt." Anh yêu thương cô còn không kịp, sao lại thấy cô phiền chứ? Lúc ăn cơm, bạn nhỏ Đường Khiêm đảo mắt nhìn sang Ninh Chiêu, giống như phát hiện chuyện thú vị gì. "Ăn cơm." Ba của anh là Đường Chung Khánh khẽ nhắc nhở một tiếng. Bạn nhỏ Đường Khiêm khẽ nói: "Chị này ăn cơm thật thú vị, ba nhìn xem, chị ấy chỉ ăn thức ăn trước mặt, lại còn ăn một miếng cơm, rồi một miếng thức ăn, chưa từng thay đổi chút nào." Cố Thịnh Nhân muốn mắng thật to: Cô cũng muốn ăn cái khác, nhưng mà đây là tập tính quen thuộc của người bị bệnh tự kỷ, không thể thay đổi. Vì nhân vật, cô cũng phải liều mạng. Đương nhiên người Đường gia đã sớm chú ý, mẹ Đường nhìn thấy bộ dạng Ninh Chiêu như vậy chỉ cảm thấy đau lòng, bà chuẩn bị duỗi tay ra gắp đồ ăn cho Ninh Chiêu, không ngờ lại bị người khác nhanh hơn. Ánh mắt ngạc nhiên nhìn con thứ hai nhà mình, mẹ Đường nghĩ rằng con trai nhà mình đổi tính rồi ư? Không ngờ cũng biết chăm sóc người khác. Đường Chung Dịch liếc qua cháu trai, nói một câu: "Ăn cơm đi. Hơn nữa không phải chị, cháu phải gọi là dì." Bạn nhỏ Đường Khiêm lè lưỡi, gật đầu, ngoan ngoãn ăn cơm. Đáng tiếc Ninh Chiêu cũng không có nhận ý tốt của câu hai Đường gia, cô vẫn theo trình tự như trước, một miếng cơm, một miếng thức ăn, cũng không thèm nhìn đồ ăn thừa trong bát. Mãi đến khi ăn xong bát cơm thì dừng đũa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]