Chương trước
Chương sau
Cố Thịnh Nhân suy nghĩ nửa ngày mới tìm thấy một chiếc gương ở một góc không sáng sủa lắm.
Từ sau khi xuất viện, Thẩm Tiêu Tiêu đều cho người của công ty cung cấp dịch vụ gia đình đến mang hết gương ở trong nhà đi.
Chiếc gương này, Cố Thịnh Nhân phải lục lại trí nhớ của Thẩm Tiêu Tiêu mới có thể tìm được, chắc là bị Thẩm Tiêu Tiêu quên mất. 
Trong gương là một cô gái có ngũ quan thanh tú tinh xảo, nhưng màu da tái nhợt và đôi mắt vô hồn khiến khuôn mặt trở nên thiếu sức sống.
Cố Thịnh Nhân âm thầm thở dài, Thẩm Tiêu Tiêu cũng là một người mệnh khổ.
“Tôi sẽ thay cô sống thật tốt ở kiếp này.” 
“Hệ thống, giúp tôi xác định khả năng tự phục hồi của huyết tộc.” Cố Thịnh Nhân ra lệnh. 
Hệ thống lóe lên một luồng ánh sáng trắng, cơ thể nó đột nhiên hiện ra một vầng sáng, chầm chậm rơi vào người của Thẩm Tiêu Tiêu.
Trên thực tế là rơi vào linh hồn của Cố Thịnh Nhân ở trong cơ thể của Thẩm Tiêu Tiêu. 
Cố Thịnh Nhân cảm thấy sảng khoái khắp toàn thân, dường như cảm giác nặng nề không có sức lực của cơ thể lúc trước đã hoàn toàn biến mất.
Nhưng có một cảm giác ê ẩm từ cơ thể truyền đến, nhất là ở đôi chân.
Cô biết đây là tác dụng của khả năng tự hồi phục, nhưng cảm giác này thật là... một lời khó có thể tả hết. 
“Hệ thống, muốn chữa khỏi bệnh hoàn toàn thì cần bao lâu?” Cố Thịnh Nhân hỏi.
Hệ thống: “Với tình trạng sức khỏe của Thẩm Tiêu Tiêu thì các bộ phận khác mất khoảng nửa tháng, còn đôi chân phải mất một tháng.”
Cố Thịnh Nhân; “Cậu hãy giúp tôi xóa bỏ cảm giác toàn thân.” 
Cô cũng không vội vàng đăng nhập vào game.
Nhìn xung quanh phòng của Thẩm Tiêu Tiêu thì có thể thấy điều kiện của gia đình Thẩm Tiêu Tiêu trước đây rất tốt, sau khi xảy ra tai nạn lại được bồi thường một số tiền lớn, có thể nói cô không làm gì, chỉ tiêu tiền thôi cũng có thể sống sung túc cả đời.
Bây giờ chỉ còn lại một mình cô sống trong căn hộ cao cấp. Đây là ngôi nhà mà gia đình ba người nhà cô sống trước đây, sau khi ba mẹ Thẩm Tiêu Tiêu qua đời, không ít người đã khuyên cô nên chuyển đi chỗ khác để tránh nhớ phải đau lòng, nhưng Thẩm Tiêu Tiêu kiên quyết không chuyển đi chỗ khác. 
Cố Thịnh Nhân cũng không có ý kiến gì đối với ngôi nhà này, nhưng lại rất có ý kiến đối với cách bài trí trong căn nhà.
Một cô gái hơn hai mươi tuổi mà căn phòng trông như của bà già bảy mươi tuổi, như vậy thật sự có được không?
Nhìn đi nhìn lại, trong cả căn phòng không nhìn thấy một đồ vật nào sáng màu, chẳng trách Thẩm Tiêu Tiêu lại có tính cách như vậy, cho dù là một người bình thường nếu sống lâu trong môi trường như thế này thì cũng sẽ bị trầm cảm. 
Cố Thịnh Nhân mất một tuần lễ, liên hệ với công ty cung cấp các dịch vụ gia đình, liên hệ với trung tâm mua sắm, khiến cho căn phòng sáng sủa hẳn lên.
Vì cô đi lại không tiện nên luôn ở tầng một, tầng trên vẫn được sắp xếp như lúc gia đình còn chưa xảy ra tai nạn, không cần sửa đổi lại.
Nhân viên của công ty cung cấp dịch vụ gia đình thường xuyên đến làm cho nhà Thẩm Tiêu Tiêu vui vẻ cười nói: “Thẩm tiểu thư, tôi đã khuyên cô bao nhiêu lần rồi, người trẻ tuổi vẫn nên phấn chấn tinh thần thì vẫn hơn, cuối cùng cô cũng nghĩ thông suốt rồi.” 
Cố Thịnh Nhân rất cảm ơn sự tốt bụng của dì này, cô cười nói: “Dì Lương, dì nói rất đúng, nếu cháu cứ như vậy, ba mẹ cháu mà biết thì không biết sẽ đau lòng đến thế nào, cháu phải sống thật vui vẻ mới khiến ba mẹ cháu yên tâm.”
Dì Lương thấy dáng vẻ này của cô, đôi mắt hơi đỏ lên, con của bà cũng chạc tuổi như Thẩm Tiêu Tiêu, hơn một năm nay, mỗi lần nhìn thấy Thẩm Tiêu Tiêu, bà lại cảm thấy khó chịu. Thật may là cuối cùng cô gái này cũng đã chịu mở lòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.