Đông Phương Minh Huệ tạm rời khỏi tiềm thức.
Giờ đây linh lực của nàng đã hồi phục đến bậc Linh Sư cấp một, muốn đột phá lên bậc Đại Linh Sư, cần phải thích lủy thêm kinh nghiệm.
Theo lời Tiểu Sắc, nàng phải xây dựng một nền tảng chắc chắn trước.
“Huệ Huệ, ngươi không sao chứ?”
Lam Tinh Mộng vẫn đang canh gác.
Người bên ngoài lại càng lo lắng, thấy Lam Tinh Mộng đã phong tỏa sân, Đông Phương Minh Huy vẫn chưa ra, bọn họ lại không dám ra tay, sợ rằng sẽ gặp phải một đợt công kích dữ dội hơn.
Nghĩ đến số phận bi t.h.ả.m của nó, Đông Phương Minh Huệ không khỏi xót xa.
Nàng vuốt ve nó, hỏi:
“Ngươi còn khó chịu không?”
Lam Tinh Mộng vẫy vẫy các cành gai:
“Không khó chịu nữa, có ngươi bên cạnh, ta cảm thấy rất thoải mái.”
“Hừ, tất nhiên là thoải mái rồi, tất cả linh khí đều chuyển hết sang ngươi.”
Tiểu Sắc bực bội duỗi dây leo ra, điên cuồng quất vào nó.
“Tại sao anh lại đ.á.n.h ta”
“Ta đ.á.n.h ngươi đó.”
Đông Phương Minh Huệ: “…”
Nàng hoàn toàn không hiểu tại sao hai đứa nhỏ lại đ.á.n.h nhau.
Những dây leo nhảy múa trên không trung, tạo nên một khung cảnh hỗn loạn đến rợn người.
Cả hai dùng bản thể đ.á.n.h nhau, nàng chỉ ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ, không dám động đậy.
Nàng đã từng nếm thử dây leo của cả hai con quỷ nhỏ này rồi, đ.á.n.h vào người rất đau, quất vào mặt còn đau hơn.
Vì sự an toàn của chính bản thân nàng, Đông Phương Minh Huệ thu mình bên Lam Tinh Mộng xem cảnh, cảm giác như đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chu-dai-nhan-ta-sai-roi/5198238/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.