Đông Phương Uyển Ngọc giở một chút mưu mẹo, nhân lúc bọn họ còn đang giao chiến, thả con Phi Dực Tượng cấp năm đi, sau đó mang theo Đông Phương Minh Huệ lặng lẽ bỏ trốn, để lại một đám người c.ắ.n xé lẫn nhau như ch.ó hoang.
Trên đường đi, Đông Phương Minh Huệ cứ cảm thấy mí mắt giật giật, trong lòng thấp thỏm bất an, luôn có cảm giác chuyện xấu sắp xảy ra.
“Thất tỷ, tỷ nói xem, bọn họ có phát hiện chuyện này là do chúng ta làm không?”
Nàng như đứa trẻ ngây thơ chột dạ sau khi làm việc xấu.
Đông Phương Uyển Ngọc liếc nàng một cái:
“Ngươi đang lo cái gì thế?”
Vì đoạt bảo vật mà hai bên đ.á.n.h nhau sống c.h.ế.t, có lẽ chẳng còn mấy ai sống sót.
Đông Phương Minh Huệ muốn nói lại thôi, há miệng mấy lần, nhưng dưới ánh mắt sắc bén của nữ chủ đại nhân, một câu cũng chẳng dám thốt ra.
Đến khi Đông Phương Minh Huệ thấy nữ chủ đại nhân đưa nàng đến sào huyệt của con Phi Dực Tượng bị thương kia thì kinh ngạc đến mức miệng há hốc, thì ra đây là “bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình phía sau”.
“Thất tỷ, chẳng lẽ tỷ muốn...”
…đem con Phi Dực Tượng này về sao? Đông Phương Uyển Ngọc đưa ngón tay lên môi làm động tác “suỵt”, Đông Phương Minh Huệ lập tức hiểu ý, vội vàng lấy tay bịt kín miệng mình.
Trên đại lục Thất Sắc, ma thú tọa kỵ cấp năm như Phi Dực Tượng vô cùng trân quý, việc bắt giữ lại không dễ dàng.
Trong các đại gia tộc, chỉ có một số ít thiên tài có thiên phú cao, được gia tộc ký thác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chu-dai-nhan-ta-sai-roi/5198225/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.