Khi hai đàn quái thú đã đi qua, Đông Phương Uyển Ngọc dẫn Đông Phương Minh Huệ tìm một chỗ ngồi nghỉ tạm.
“Cả nửa ngày nay ngươi đi làm cái gì vậy? Đào tổ chim người ta à? Lấy trứng chim non của người ta sao?”
Đông Phương Uyển Ngọc nhìn nàng mang một thân đầy bụi bẩn, lôi thôi, không nhịn được hỏi.
Mặt Đông Phương Minh Huệ lộ vẻ đắng cay, thật sự là khó mà kể hết khổ, trên đời này có lẽ chẳng có nữ phụ nào khổ sở hơn nàng.
Chỉ là đi làm đầu bếp một lần thôi, sao lại rước về cả mớ rắc rối? “Nếu ngươi không muốn nói cũng không sao, lần sau gặp phải chuyện nguy hiểm như thế này, đừng mơ ta sẽ cứu ngươi lần nữa.”
Giọng Đông Phương Uyển Ngọc hơi nặng nề, nàng phải thừa nhận rằng khi thấy Đông Phương Minh Huệ trông đáng thương như vậy, lòng nàng hơi mềm nhũn.
Nếu không, lúc nãy nàng cũng không rảnh tay mà lôi Đông Phương Minh Huệ chạy trốn.
“Ta không có đi đào trứng chim.”
Đông Phương Minh Huệ không nhịn được mà tranh cãi, nàng là cửu tiểu thư của Đông Phương phủ, sao có thể làm ra chuyện đó.
Đông Phương Uyển Ngọc lạnh lùng hừ một tiếng"
“Nếu ngươi không đào trứng chim, chẳng lẽ trứng của chim Kim Ô tự động bay vào túi ngươi sao?
Sao có thể khiến cả tộc người ta truy sát ngươi?”
Đông Phương Minh Huệ hơi ấm ức, nghĩ thầm, tuy không phải là trứng tự chạy vào túi của nàng, nhưng sự thật cũng gần như vậy.
Chuyện xấu hổ như thế, nàng tuyệt đối sẽ không nói ra.
“Người cửu muội này đúng là phúc tinh của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chu-dai-nhan-ta-sai-roi/5198219/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.