Lúc Đông Phương Minh Huệ bị hắn kéo đến phủ Tư Đồ, đã thấy có mấy người bị nhấc lên, cả người đầy máu, vết thương cũng rất dữ tợn.
"Các ngươi muốn làm gì?"
Đông Phương Minh Huệ có chút tức giận, tuy cô cùng Lam Tinh Mộng tiếp xúc không nhiều, nhưng người ta rõ ràng là một cây thực vật ngoan ngoãn nghe lời.
Cô mới chỉ biến mất một ngày mà thôi, nhìn xem đám người này đã làm gì.
"Các ngươi đừng vào đây." Đông Phương Minh Huệ hung dữ trừng Tư Đồ Hạo một cái.
Tư Đồ Hạo bị chất vấn, vuốt vuốt cái mũi, không thể tin được nhìn bóng lưng của cô, "Hừ, đứa tiểu nha đầu này, lợi hại rồi, dám trèo lên đầu ta."
Chậc chậc, hắn nghĩ không thông, dựa vào gì mà Lam Tinh Mộng lại đối xử tốt với tiểu nha đầu, cái này rõ ràng không đúng, hắn mới là chủ nhân một lòng chăm sóc nó a.
"Nhìn cái gì, các ngươi từng người còn không mau thành thật nói cho ta biết hai ngày này các ngươi đã làm cái gì. Trước đây Lam Tinh Mộng còn có chuyển biến tốt, vì sao chớp mắt lại trở về như cũ rồi." Tư Đồ Hạo quay người đem cơn giận đổ lên dược nô trông coi Lam Tinh Mộng.
Khí tức ở trên người của Đông Phương Minh Huệ rất ôn hoà, mặc dù lúc này cô đang lo lắng, bưng một cái mặt thối, cũng không cản trở Lam Tinh Mộng cảm ứng đến sự tồn tại của cô.
Những nhánh cây gai từ trên cây bắt đầu vươn ra, từng bước kéo đến cửa ra vào, rất nhanh cả lối đi đềi bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chu-dai-nhan-ta-sai-lam-roi/451777/chuong-25-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.