*Trùng noãn: trứng côn trùng
Triệu Tam Kỳ cùng sáu người hợp sức, mới có thể áp chế nổi lão Ngũ Vương Phi đang nổi cơn điên kia.
"Aaaa-"
Đông Phương Uyển Ngọc ra tay một phát, đem người ngất đi.
"Ngũ ca rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Lục muội Mộc Thanh ôm chặt hắn đau khổ khóc.
"Vết thương của hắn bị lây nhiễm rồi."
Đông Phương Minh Huệ mơ màng tỉnh dậy, thấy mọi người đang xúm lại bao quanh một người, cô ngó qua một cái, liền thanh tỉnh.
Trên đùi của Vương Thanh có một cái lỗ thủng rất lớn, thịt ở bên trong đều đã hư thối, phát ra một mùi ghê thối, thậm chí còn thể nhìn rõ một đoạn xương trắng. Vừa nhìn đã biết là bị thứ sắc nhọn đục khoét.
Bọn họ mỗi người giữ chặt tay và chân của hắn, thấy đùi của hắn có thứ gì đó ngoi lên, ngọ nguậy ở lớp đùi trên.
Mà Vương Phi mặc dù vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh cũng cau chặt đôi lông mày lại, hơi thở nặng nề.
"Chúng ta lúc đó mới chỉ kịp cạo đám thiết giáp trùng ra khỏi thịt, hoàn toàn không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện này." Triệu Tam Kỳ hổ thẹn nói.
"Vậy phải làm sao đây? Ngũ ca nếu như không được chữa trị kịp thời sẽ chết mất." Nước mắt của lão Lục Mộc Thanh tí tách rơi xuống, chẳng bao lâu, cả đôi mắt vì khóc mà đỏ cả lên.
"Đại ca, không bằng chúng ta lập tức rút khỏi Tử Ma sơn mạch, may mắn còn cứu được Ngũ đệ một mạng."
Đông Phương Uyển Ngọc tiến lên trước, dùng ngón tay nhẹ nhàng ấn vết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chu-dai-nhan-ta-sai-lam-roi/451758/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.