Thấy ông anh họ cuối cùng cũng để ý đến lời mình nói, Tưởng Nguyệt vui vẻ hẳn, cô lắc đầu: “Không không, em không cần anh đi mua quà cùng em, chỉ cần giúp em làm vài việc là được, mấy thứ quà cáp linh tinh cứ để em tự chuẩn bị.”
“Giúp em làm vài việc? Có phải em đang muốn lôi anh vào âm mưu nào phải không?” Sắc mặt Chu Ảm trầm xuống. Anh hiểu rõ tính cách của Tưởng Nguyệt, con bé này không hề dịu dàng lương thiện như vẻ bề ngoài đâu nhé.
Hứ! Bị đoán trúng rồi! Tưởng Nguyệt cười haha: “Anh nói xem?!”
Chu Ảm im lặng, nhưng sắc mặt rõ ràng không được vui vẻ.
Tưởng Huân ngồi yên lặng nãy giờ đột nhiên liếc xéo chị gái, bĩu môi: “Nhìn tướng chị cũng không đến nỗi nào, nhưng cái đầu óc bé tí kia lại đang nghĩ tới âm mưu ấu trĩ nào hả? Tưởng Nguyệt, chị có thật là chị gái của em không đấy?”
“Nhóc thối kia, mi nói cái gì đó?” Tưởng Nguyệt hung hăng, trợn mắt với Tưởng Huân, tiện tay nắm lấy cái gối ném tới.
Chu Ảm thấy hai chị em nhà này lại bắt đầu náo loạn bèn lắc đầu, đứng lên định đi về phòng mình.
“Anh, em còn chưa làm xong bài tập, anh không dạy em tiếp à?” Tưởng Huân thấy Chu Ảm đứng lên, vội vàng đẩy chị gái sang một bên, hô to.
“Em tự mình làm nốt đi, anh có chút việc về phòng trước.” Chu Ảm bỏ lại một câu rồi nhanh chân chạy khỏi hiện trường.
Nhìn bóng lưng Chu Ảm khuất sau cánh cửa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chinh-yeu-nam-phu/3178641/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.