Nhìn thấy hai người chạy nhanh ra ngoài, mọi người mới dần bình tĩnh lại. Tưởng Nguyệt là người tỉnh táo trước tiên, cô mơ hồ đoán được người bị bắt đi là An Vân Thương, nhìn thấy Chu Ảm bỏ mặc tất cả chạy ra ngoài, cô vội lớn tiếng gọi: “Anh, lúc này anh đuổi theo không kịp nữa đâu.”
Đáng tiếc, cô nói gì Chu Ảm cũng không nghe thấy, vì anh đã vội chạy đi không còn thấy bóng dáng đâu nữa. Vừa rồi Tưởng Nguyệt nhìn thấy rất rõ, khi anh mình chạy đi, thì người chạy theo sau anh ấy chính là Lương Mạc Sâm. Tưởng Nguyệt không biết tại sao Lương Mạc Sâm lại chạy theo, nhưng lúc này cô cũng rất lo lắng cho An Vân Thương nên không suy nghĩ nhiều nữa, vội vàng chạy theo.
Mà sắc mặt của chủ nhà Lương Khải lúc này cũng rất khó coi. Ông vội trấn an khách khứa, sau đó bảo Lâm Trầm Nguyệt yên lặng đi báo cảnh sát.
Lâm Trầm Nguyệt lo lắng cho An Vân Thương nên đi báo cảnh sát ngay, gọi điện xong, trong lòng bà vô cùng sợ hãi ôm lấy chồng khóc nức nở.
Lương Khải an ủi bà một lúc, sau đó đưa bà trở về phòng, rồi mới đi xuống lầu sắp xếp cho khách ra về trước.
Sau khi An Vân Thương bị bắt lên xe, cô muốn dùng lời lẽ thuyết phục những người này, định dụ dỗ họ, để họ thả cô ra. Vì cô chợt phát hiện việc mình bị bắt cóc lúc này giống hệt như tình tiết nhân vật nữ chính bị bắt trong tiểu thuyết, cũng xảy ra trong cùng một thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chinh-yeu-nam-phu/3178636/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.