Editor: Yue.
Không nói chuyện kỹ xảo đánh đàn dương cầm như thế nào, vẻn vẹn cái bộ tư thế kia, liền có phong phạm của cấp bậc đại sư.
Sở Giảo Giảo chỉ để đầu ngón tay đáp lên trên phím đàn, hướng phía dàn nhạc gật đầu ra hiệu bọn họ có thể nghỉ ngơi một lúc. Ngày hôm nay chị ta vì biểu hiện ra chính mình, đương nhiên không cần dàn nhạc làm nền. Vì thế, Sở Giảo Giảo cố ý chọn lựa tác phẩm mà chị ta giỏi nhất, cũng chính là khúc « chuông » được Franz Liszt cải biên từ phiên bản của Paganini[1].
Cái khúc này, lúc trước Sở Giảo Giảo gảy hơn hai tháng, mới miễn cưỡng cầm xuống được, càng về sau càng có chỗ kinh diễm.
Chị ta đã hồi lâu không ở hội trường âm nhạc hợp tấu đàn dương cầm, nhưng chỉ nhìn bộ dáng nhã nhặn lịch sự mà ưu nhã kia, liền biết vừa ra tay là bất phàm.
Lúc ban đầu của « chuông », tựa như là bắt chước máy móc đồng hồ chuyển động, phát ra tiếng vang tích tích đáp đáp, tiết tấu cực nhanh, diễn tấu rất khó, dưới yêu cầu độ khó diễn tấu cao còn cần cần phải nắm chắc biến hóa tình cảm trong đó, có thể nói là một bài đá thử vàng dành cho "Đại sư".
Tê Diệu đứng ở dưới đài, nhìn hai tay của chị ta đặt trên phím đàn, phát ra tiếng vang thanh thúy, như đồng hồ leng keng.
Một bản này Sở Giảo Giảo càng muốn thêm mềm nhẹ, đương nhiên, chị ta cũng sợ vào trường hợp như hôm nay hạ phím sai sẽ xấu mặt. Đám khách khứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chinh-xuyen-sach-tra-than-the-cho-ta/1475326/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.