Di vật vốn hẳn nên thuộc về Tê Diệu, bây giờ lại thông qua phương thức quyên tặng 5 triệu mà cầm tới, để Tê Diệu có chút dở khóc dở cười.
Trên đường trở về, mẹ Tê cùng Tê Diệu ngồi ở hàng sau, Tê Diệu chờ đợi Tê Vọng giải thích, lại chậm chạp không có nghe được câu trả lời. Tê Diệu kiên nhẫn chờ đợi một lát, vẫn không thể chờ đến khi Tê Vọng nói ra, nhịn không được gửi một cái tin nhắn cho Tê Vọng.
Tê Diệu: Vì cái gì mà hôm nay tiêu nhiều tiền như vậy mua sợi dây chuyền này?
Cái này căn bản không phải phong cách hành sự của Tê Vọng. Trừ phi Tê Vọng có tầm nhìn xa vào công cuộc to lớn nào đó để anh ý thức được sợi dây chuyền này có cách dùng khác — thế nhưng là, công dụng của sợi dây chuyền trừ còn cho Sở Du Du, để Sở Du Du vui vẻ, còn có những tác dụng khác hay sao?
Nếu mà muốn đem sợi dây chuyền trả lại cho cô, có Trình Lịch ra giá, Tê Vọng cần gì phải vẽ vời thêm chuyện. Tê Diệu thật sự là càng nghĩ càng đau đầu, không rõ xảy ra vấn đề ở bước nào.
Mẹ Tê ngồi ở bên cạnh mở hộp ra, đem sợi dây chuyền chậm rãi lấy ra, bỗng nhiên khe khẽ thở dài.
“Thật là một con người đáng thương.”
Tê Diệu sửng sốt một chút, ý thức được bà là nói mẹ của mình. Người mẹ đã qua đời rất nhiều năm, cô hầu như muốn quên mất cái khuôn mặt kia trong trí nhớ, chỉ có ngẫu nhiên đem sợi dây chuyền lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chinh-xuyen-sach-tra-than-the-cho-ta/1475302/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.