Editor: Yue
Tê Vọng một câu “để xem lại”, làm Tê Diệu khổ sở đợi rất nhiều ngày.
Mấy ngày nay, Tê Vọng một mực không có trở về nhà, mỗi ngày Tê Diệu ở trong nhà chán muốn chết, mà chuyện gì đều không cho phép làm, đành phải mỗi ngày ôm Đần sờ sờ đầu, sờ một lần chính là hơn nửa ngày.
Sáng sớm, cha Tê uống một ngụm cháo, ánh mắt liếc qua trôi về hướng Đần. Chó đang nằm rạp trên mặt đất, lười biếng lè lưỡi, ung dung tự tại chờ đợi dì giúp việc giúp nó thêm vào ít đồ ăn vặt.
Cha Tê: “Ơ.”
Mẹ Tê: “Thế nào? Ông nhìn chó làm cái gì vậy?”
Cha Tê: “Bà có cảm thấy đỉnh đầu của nó có chút trọc rồi hay không?”
Tê mẫu: “À.”
Tê Diệu: “…”
Sẽ không phải là do cô sờ trọc đó chứ?
“Ông đừng nói, thật giống như có chút. Bởi vì gần đây bị rụng lông hay sao?”
Cha Tê: “Bị tôi lây bệnh à?”
Hai người vây quanh chủ đề chó trọc đầu triển khai thảo luận, Tê Diệu nghe mà nhức đầu, tìm đề tài thay đổi vị trí lực chú ý của bọn họ: “Đúng rồi, cái kia… Ca ca lúc nào trở về ạ?”
“Buổi tối ngày mai đi. Làm sao vậy, nhớ ca ca rồi?” Mẹ Tê chọc cô.
Tê Diệu cảm thấy có mùi vị mờ ám, cô đích xác là nhớ tới Tê Vọng. Chỉ chẳng qua cô “Nhớ”, cùng ý nghĩ trong tưởng tượng của bọn họ cũng không phải là cùng một ý tứ.
Không biết Tê Vọng là bởi vì chuyện gì đột nhiên lãnh đạm với cô, Tê Diệu trong lòng lo sợ bất an.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chinh-xuyen-sach-tra-than-the-cho-ta/1475256/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.