Cả ngày làm việc ở quán cà phê khiến cô cảm thấy toàn thân rã rời, hôm nay là ngày cuối tuần nên có nhiều người đến hơn khiến công việc ngày thường của cô đã bận nay còn bận hơn. 23h đêm, kết thúc công việc, cô đi bộ về nhà.
Đường phố tối nay vô cùng nhộn nhịp, cô hoà mình vào dòng người đang qua lại tấp nập. Cô mãi mê ngắm nhìn bầu trời đầy sao. Đã bao lâu cô đã không quan tâm đến nó? Cô không nhớ! Chắc là từ lúc cô lấy Duy Quân! Cô chỉ hoàn toàn lo lắng, xây dựng và vun đắp cho tổ ấm của mình. Mặc không quan tâm đến những thứ khác.
Đặc biệt là mấy năm sau khi cưới, công việc kinh doanh trang sức của Duy Quân không được thuận lợi ngày càng xa xút, khiến cô ngày càng hao tâm hơn. Đến lúc kịp nhận ra thì thời gian đã theo gió cuốn đi không quay trở lại được nữa rồi!
Cũng đã 4 năm trôi qua.
Cô mải mê suy nghĩ chuyện của mình trong quá khứ rồi trách mình sao có thể dễ dàng nhân nhượng cho họ vậy được? Đáng ra cô phải như mấy con người ác độc trong phim, tặng cho hai người họ mỗi người một chai axit, có thế thì mới cam tâm!
Cô dứt mớ suy nghĩ mông lung của mình khi nghe từ đằng xa có tiếng kêu cứu.
Cô lập tức chạy lại.
- Có chuyện gì vậy bà?
Bà lão khóc sướt mướt, vừa khóc vừa kể khổ.
- Lão...vừa..mới...nhận được tiền của con gái để chữa bệnh cho đứa cháu...vậy mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chinh-ngay-ngo-dung-lam-lieu/2455389/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.