Cô mở cửa bước ra ngoài, khẽ vươn vai một cái.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, nếu không ra ngoài chạy bộ tận hưởng sự trong lành này thì thực sự rất lãng phí.
Vừa bước được mấy bước cô đã thấy một chiếc xe ô tô màu xám đỗ ở ngay trước cổng nhà mình, bên cạnh là hai người vệ sĩ mặc vest đen.
Đưa tay trái lên cao hơn ngực một chút, cô nhìn chiếc đồng hồ trên tay.
5h30...
Không nhất thiết phải tới sớm như vậy chứ?
Chẳng lẽ Vương Hàn Phong lo cô sợ quá chạy trốn sao?
Nhìn hai người vệ sĩ kia đã hơi mất kiên nhẫn, chắc cũng đã đợi ở ngoài đó khá lâu rồi.
Cô quay người mở cửa một lần nữa nhưng là bước vào nhà, bỏ luôn cái suy nghĩ ra ngoài chạy bộ, thay vào đó cô chuẩn bị quần áo rồi bước ra xe.
Một trong hai người họ nhanh chóng đi mở cửa cho cô rồi họ ngồi ở hàng ghế trước.
Đưa cả cơ thể dựa vào ghế, cô quay mặt sang phía cửa sổ...
Có những khó khăn nếu chúng ta không tự mình giải quyết thì mãi mãi chúng ta cũng sẽ không bao giờ vượt qua được.
Nghĩ lại thì...bây giờ...ở đây... cô chỉ có một mình.
Cô sợ cô đơn...sợ phải gồng gánh cái khái niệm mạnh mẽ một mình!Cô cũng là con người hơn nữa cũng là phụ nữ. Cô cũng biết sợ chứ...chỉ là không dám thể hiện hay bộc lộ ra ngoài mà thôi.
Giờ thì cô biết tại sao Vương Hàn Phong lại cho người tới đón cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chinh-ngay-ngo-dung-lam-lieu/2455343/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.