- Không phải anh sẽ móc mắt tôi đó chứ?
Hàn Phong cười nửa môi.
- Tùy tâm trạng.
Cô không nói gì với hắn ta nữa. Tiếp tục trận chiến với đống hoa quả trước mặt.
- Cô sao biết mật khẩu?
Mạc Dung Vi đang ăn táo suýt nữa chết nghẹn. Cô đang định lắc đầu...
- Đừng nói khẩu 51A là cô lượm được. Trên thế giới chỉ có duy nhất một khẩu. Đây là tác phẩm của tôi.
Hàn Phong nói không nhanh không chậm.
Hắn ta đang chặn hết lời biện minh của cô.
- Tôi nhấn đại!
Cô chậm chạp lên tiếng.
- Tôi cũng muốn tin là vậy.
Hàn Phong vừa cầm quả táo vừa nói.
Loại suy nghĩ logic này nói cho học sinh lớp 1 chưa chắc đã lừa được tụi nó. Hơn hết, Mạc Dung Vi không biết. Cánh cửa này mở sai một lần thì không sao, đến lần thứ 2 thì chỉ có banh xác bởi mấy chục khẩu súng được thiết kế ẩn trong bờ tường phía đối diện. Một khi kích hoạt sai lần 2, bờ tường tự động tách đôi, mấy chục khẩu súng chĩa nhiều phía bắt đầu bắn...kết cục không ngoài một chữ DIE.
Đâu phải ai thích xem đồ của hắn thì xem, muốn mở thì mở?
Sự may mắn của một con người có thể kéo dài hết lần này tới lần khác như vậy sao?
- Tùy.
Cô ăn xong quả táo trên tay, thuận tay vứt luôn phần hạt sang một bên.
- Anh biết con đường ra khỏi rừng, phải không?
- Cô nghĩ sao?
Mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chinh-ngay-ngo-dung-lam-lieu/2455333/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.