Đường đã lên đèn.
Mưa phùn lưa thưa bay. Có lẽ là vì đầu thu nên có cảm giác se se lạnh.
Cuộn mình trong chiếc chăn mỏng. Cô vẫn chưa thể ngủ được. Có phải cô đã hơi đường đột khi hỏi hắn ta không? Thôi kệ! Sớm muộn gì cũng phải hỏi, hỏi bây giờ cũng có khác biệt mấy đâu.
Tiếng chuông điện thoại của cô vang lên. Bấy giờ, cô mới mở điện thoại. Thôi rồi! Cô quên không gọi điện cho chị Emilie.
Cô nhanh chóng nhấn nghe.
- D...
Lời còn chưa nói hết đã bị Emilie cướp lời.
- Cuối cùng em cũng nghe máy. Sao không gọi lại cuộc nào cho chị vậy? Em về tới nhà chưa? Vương Hàn Phong hắn ta có làm gì em không đấy? Đã xử lý vết thương chưa?
Emile điên tiết nói một loạt.
Cô khẽ nở nụ cười dịu dàng. Cảm giác này thực sự rất ấm áp. Như cây khô ngàn năm một lần cảm thấy nhựa sống tràn trề. Thứ tình cảm vĩnh cửu trên đời quay đi ngoảnh lại hóa ra lại chính là tình cảm gia đình.
- Em ổn... Dù sao cũng có chị bảo kê cho em mà.
Bấy giờ, Emilie mới thở phào nhẹ nhõm.
- Vẫn còn đùa được. Em thì ổn rồi...còn chị đây.
- Sao vậy?
- Bộ em không biết Vương Hàn Phong gọi tới cháy máy ở công ti rồi cho người đào ba tấc đất để tìm em hả?
Cô cười ha hả.
- Hắn ta nghĩ em đào tầng hầm à? Sao giống như tìm xác người chết vậy?
- Chị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chinh-ngay-ngo-dung-lam-lieu/2455305/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.