Mấy ngày sau đó, cô có đến thăm Mạc Kì Lâm một lần. Ông ta nhìn cô như một người lạ, không biểu cảm, không quan tâm. Cô cứ đứng nhìn ông ta một lúc lâu như thế.
Nếu như ngày xưa, ông ta biết mình sẽ bị thế này thì liệu ông ta có sống tốt lên một chút hay không?
Cuộc đời thì không thể giống như một thước phim được, không thể quay lại ở một khoảng thời gian nào đó để làm lại.
Nghĩ đến đây vẻ mặt cô càng thêm thâm trầm. Thật sự có những chuyện nếu làm sai thì không bao giờ có thể sửa lại được nữa.
Xem ra lần này cô sẽ ích kỉ một lần, tự làm theo ý mình vậy.
Cô quay người rời đi, lúc này mới nhận ra Vương Mị đã đứng sau cô từ lúc nào. Bà ta nở nụ cười nhìn cô.
...****************...
Lúc cô mở mắt ra đã thấy mình ở trong phòng thí nghiệm, mùi thuốc nồng nặc khiến cô khó chịu mà nhăn mặt.
Cả căn phòng này được bao quanh bởi toàn kính chống đạn, máy móc ở đây đều là những loại tiên tiến nhất.
Cánh cửa tự động mở ra, Vương Mị một thân áo blouse bước vào.
Bà ta nhìn cô cười cười, cười như một kẻ tâm thần.
Trước kia, Vương Mị cũng từng là người đứng đầu khu nghiên cứu của Vương Thị. Những thứ được tạo ra từ phòng thí nghiệm này đều là những thứ không bình thường.
Cô nhíu mày nhìn bà ta.
- Rốt cuộc bà muốn làm cái gì?
- Không vội, không vội. Sao lại có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chinh-ngay-ngo-dung-lam-lieu/2455293/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.