Lâm Phương Phương khó khăn mở mắt, cảnh vật xung quanh toàn một màu trắng mờ, cả đầu đau nhức không chịu nổi. Đưa tay lên dụi dụi hai mắt rồi lại mở ra nhìn lại một lần nữa, cô không khỏi trợn mắt há mồm, sao bản thân ngủ một giấc trên giường, tỉnh giấc lại nằm trên giường bệnh viện rồi? Không lẽ là do thói quen đọc truyện trước khi ngủ của cô đã làm cô bị ảo giác? Đang nghĩ ngợi, chợt cánh cửa phòng bệnh mở ra, một người mặc trang phục bác sĩ cùng mấy y tá bước vào, thấy cô tỉnh lại liền tiến lên hỏi.
“Dương phu nhân, cô thấy trong người thế nào rồi? Có thấy khó chịu ở đâu không?”
Nghe tiếng gọi, Lâm Phương Phương giật mình nhìn xung quanh, ngoài bản thân ra thì cô hoàn toàn không thấy ai, không lẽ là gọi cô? Dương phu nhân, sao giờ cô lại thành Dương phu nhân nào rồi? Thấy biểu tình ngơ ngác của cô, vị bác sĩ khẽ nhíu mày, đưa tay với lấy tập hồ sơ bệnh án trên tay y tá gần đó lật lật mấy trang tìm tòi, càng đọc, lông mày ông càng khóa chặt, bệnh nhân Lâm Phương Phương, bị tai nạn ngã cầu thang dẫn đến phía sau ót bị va đập, không lẽ việc này làm ảnh hưởng đến não bộ dẫn đến ứng xử kỳ lạ này?
“Cô có nhớ bản thân tên gì, là ai hay không?”
Quay qua bệnh nhân, ông không nhanh không chậm hỏi.
“Ông nói vậy là có ý gì? Tôi là ai? Tại sao tôi lại ở đây? Sao các người lại gọi tôi là Dương phu nhân?”
Câu hỏi của vị bác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chinh-nam-chu-la-cua-ta/112460/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.