Chương trước
Chương sau
“Còn chuyện của Khúc Nhạc thì con tính sao”.

“Con tính để cô ấy làm việc vặt ở trong phủ như những người hầu thôi ạ”.

“Hazz, đứa con ngốc này. Người hầu đã tung tin đồn đến thế rồi, ta sợ cô ấy làm việc ở đó không được mấy ngày thì đã thôi việc vì bị những người người hầu đó soi mói”.

“Quả thật con chưa nghĩ đến. Con không ngờ việc dẫn một nữ nhân vào phủ trong đêm thôi lại gây ra hậu quả lớn đến như vậy”.

Mẫu thân cô bất lực nhìn cô, xem ra sau này bà phải dạy dỗ cô nghiêm khắc hơn nữa rồi.

“Hay là thế này, để Khúc cô nương ở lại đây cùng Vân Nhi hầu hạ ta, như vậy người hầu trong phủ sẽ ít bàn tán hơn so với ở bên cạnh con”.

“Con xin nghe lời của mẫu thân”.

Mẫu thân cô đúng là tài trí, việc gì bà ấy cũng giải quyết êm xui. Chẳng mấy chốc những tin đồn đó đã giảm đi nhiều trong vòng mấy ngày.
Sau sự việc lần trước bị đồn với Lâm Chi, đi đến đâu nàng luôn bị những ánh mắt soi mói của người hầu trong phủ. Cũng may mà nhờ có phu nhân nên họ cũng không dám lại gần nàng, bên cạnh thì lúc nào cũng có Vân Nhi đi bên cạnh. Nên chuyện này đối với nàng không quá làm khó nàng, nàng cảm thấy cuộc sống ở đây cũng không tệ như nàng nghĩ.

Trên bước về phòng nghỉ ngơi sau một ngày hầu hạ mẫu thân của Lâm Chi. Khúc Nhạc và Vân Nhi như mọi khi cùng nhau trở về phòng của mình. Trên đoạn đường đi hai nàng vẫn thường nói chuyện với nhau để tránh cho đối phương có cảm giác ngượng ngùng.

Bỗng một thân ảnh mảnh mai xinh đẹp bước đến gần hai nàng. Khúc Nhạc ngơ ngác không biết đây là vị nào, thì Vân Nhi bên cạnh nhanh chóng chào hỏi.

“Đại thiếu phu nhân ạ”

Khúc Nhạc bỗng bất ngờ về nhan sắc của thê tử cô không ngờ rằng người như cô mà có thể may mắn lấy được thê tử xinh đẹp đến thế.
“Đây có phải là Khúc cô nương vừa mới tới phủ chúng ta cách đây không lâu không?”Hạ Minh Nguyệt hướng mắt đến Khúc Nhạc nói

Khúc Nhạc đang trầm trồ nhan sắc của Hạ Minh Nguyệt nến không để ý đến lời nàng nói. Mãi một lúc Hạ Minh Nguyệt không thấy Khúc Nhạc đáp lại có chút khó chịu, hai hàng lông mày của nàng vô thức nhíu lại. Vân Nhi nhanh chóng nắm bắt được chuyện trước mắt vội vỗ nhẹ lên vai Khúc Nhạc đang trầm tư nhìn Hạ Minh Nguyệt.

“Vâng, đúng rồi ạ. Đây là Khúc cô nương vừa mới vào phủ cách đây không lâu”.Vân Nhi vội đáp lời thay cho Khúc Nhạc để tránh mọi chuyện càng thêm khó xử.

Khúc Nhạc lúc này mới ý thức được việc mình làm có chút thất lễ: “Xin lỗi, Hạ cô nương vì sự thất lễ này. Tại tiểu nữ chưa thấy ai xinh đẹp như cô nương cả. Lâm công tử đúng là có phúc”.
“Cô nương nói quá rồi. Nếu như ta xinh đẹp đến như vậy thì đã không bị phu quân của mình bỏ rơi, không thèm đếm xỉa”. Hạ Minh Nguyệt nhìn Khúc Nhạc với ánh mắt thù địch nhưng không quá lộ liễu.

“Chắc tại Lâm công tử vẫn chư nhận ra vẻ đẹp của Hạ cô nương thôi.”. Khúc Nhạc cười gượng đáp lại Hạ Minh Nguyệt

“Ta thấy sắc mặt của cô nương không được tốt lắm chắc là đang có chuyện gì không vui. Hôm nay, trời khá đẹp. Khúc cô nương có muốn đến chỗ ta thưởng trà, tâm sự hay không?” Hạ Minh Nguyệt lên tiếng mời

Khúc cô nương trong lòng cũng có tâm sự lại thấy người này có chút gì đó khiến cô cảm tình nên đã đồng ý. Ở trong phòng của Hạ Minh Nguyệt, Khúc Nhạc lại một lần nữa không khỏi trầm trồ về cách bố trí vô cùng tinh tế ở đây. Cô thầm nghĩ Hạ Minh Nguyệt không những có sắc mà còn rất có tài, vậy tại sao Lâm Chi lại đối xử với nàng như vậy. Điều này khiến nàng không khỏi thắc mắc về chuyện của hai người, có phải Lâm Chi đã có người trong lòng rồi hay không? Nhưng đây là chuyện của hai người, nàng chỉ là người ngoài, vẫn không nên xen vào thì tốt hơn. Khúc Nhạc bèn đem hết mọi thắc mắc của mình cất giấu trong lòng để tránh cho Hạ Minh Nguyệt nghĩ mình phiền toái.
“Không biết Khúc cô nương quen biết Lâm Chi như thế nào?”. Hạ Minh Nguyệt mở lời

“Không giấu gì Hạ cô nương, tiểu nữ quen Lâm Chi công tử là nhờ Trần công tử. Ngài muốn giới thiệu cho tiểu nữ biết người bằng hữu tốt nhất của ngài ấy.”

“Cô nói là Trần Văn sao?”

“Đúng như cô nói. Cô biết Trần Văn sao?

Nghe đến đây Hạ Minh Nguyệt như chắc chắn được điều gì đó.

Chưa kịp để Hạ Minh Nguyệt đáp lại Khúc Nhạc liền tiếp lời: “Ta thật hồ đồ, Lâm Công tử với cô là phu thê mà. Chuyện cô biết Trần công tủ cũng là lẽ đương nhiên thôi”

Hạ Minh Nguyệt nhìn Khúc Nhạc đầy hàm ý, muốn hỏi nàng thực ra nàng và Lâm Chi thực sự có mối quan hệ gì. Nhưng Hạ Minh Nguyệt để ý mỗi lần Khúc Nhạc nhắc đến Trần Văn trong ánh mắt nàng lại gợn lên vài tia buồn bã khiến Hạ Minh Nguyệt không khỏi tò mò về mối quan hệ của hai người.
Sau khi Lâm Chi đưa Khúc Nhạc về phủ vào tối hôm qua, Hạ Minh Nguyệt đã ngay lập tức điều tra về Khúc Nhạc và được biết Khúc Nhạc vốn xuất thân từ thanh lâu. Nàng được Trần Văn chuộc ra chứ không phải là Lâm Chi khiến nàng càng thêm chắc chắn là Trần Văn đang có tình cảm đặc biệt gì đó với Khúc Nhạc. Còn về phần Lâm Chi, khiến nàng phải đau đầu suy nghĩ, tại sao Lâm Chi lại ở cùng Khúc Nhạc mà không phải là Trần Văn. Chắc hẳn là phải có uẩn khúc gì đó?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.