Hoắc Thu Đèn hỏi lại một lần nữa, "Chú nhỏ đã trở về?"
Đáy mắt mang theo vài phần kinh ngạc.
Bởi vì, trong ấn tượng của hắn ta, chú nhỏ tuyệt không sẽ sớm như vậy hồi chủ trạch......
Quản gia gật đầu, lại lặp lại một lần, "Đã trở về." Lại còn có mang theo một tiểu cô nương trở về.
Hoắc Thu Đèn có chút sờ không được đầu óc.
Hắn ta lắc lắc, ám đạo một câu kỳ quái.
Sau đó mang theo Yến Thanh Mộng đi vào.
Hắn ta vừa đi vừa nhỏ giọng cùng Yến Thanh Mộng giải thích đại khái, "Chú nhỏ của anh đối với ai cũng đều là một gương mặt lạnh, đợi chút nữa gặp chú ấy, cũng đừng sợ, có anh ở đây."
Yến Thanh Mộng phối hợp gật gật đầu, "Ừm, đều nghe anh."
Trong lúc hai người nói chuyện với nhau, cũng đã đi tới phòng khách.
Yến Thanh Mộng bộ dáng dịu ngoan, nhưng ngay khi chạm đến đến một thân anh quen thuộc, trong nháy mắt sụp đổ.
"Cô như thế nào lại ở chỗ này!" Cơ hồ là rất kinh ngạc, trong mơ hồ, còn mang theo vài phần trách cứ.
Tiếng nói vừa dứt, Yến Thanh Mộng lập tức ý thức được cảm xúc không khống chế được của mình.
Cô ta vội vàng khôi phục lại sắc mặt ôn hoà trước đó, chỉ để lại đáy mắt kinh ngạc.
Đôi mắt của cô ta nhìn trên chằm chằm tiểu cô nương mềm mại ngồi trên sô pha.
Yến Trà!
Như thế nào lại ở chỗ này?
Yến Thanh Mộng vừa mờ mịt vừa king ngạc vừa tức giận.
Ngay sau đó vội vàng nghiêng đầu nhìn Hoắc Thu Đèn.
Chuyện gì đây.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chinh-khong-du-ngot-ngao/992014/chuong-437.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.