Hoắc Kình mang theo tiểu cô nương xuống xe, trực tiếp đi vào biệt thự.
Trợ lý và tài xế, dựa theo lời nói của Hoắc tổng lái xe ra ngoài.
Tiểu cô nương đứng trong phòng khách, mềm mại nhìn hắn.
Biệt thự rất lớn, nhưng cũng thực quạnh quẽ.
Người hầu đều an tĩnh thức thời đứng ở một bên, giống như người gỗ.
Vừa vặn lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Hoắc Kình nhìn tiểu cô nương, "Em về sau liền ở nơi này, người hầu đã chuẩn bị đồ ăn, có muốn đặc biệt ăn cái gì, có thể đi phòng bếp nói với bọn họ."
Dứt lời, hắn xoay người đi ra bên ngoài tiếp điện thoại.
Trà Trà nghe được hai chữ đồ ăn, đôi mắt xinh đẹp sáng lấp lánh.
Lập tức cọ cọ chạy tới phòng bếp.
Cùng lúc đó, Hoắc Kình ấn xuống nghe, đầu dây bên kia lập tức truyền đến tiếng gầm giận dữ.
"Ta không phải cho con đi bệnh viện đem cái thằng cháu mắt mù kia bắt về sao? Con như thế nào tới cửa bệnh viện rồi còn quay đầu trở về?"
Hoắc lão gia tử tức giận đến không được.
Cháu trai nhà mình, vì cái cô gái kia, mà ở trong nhà nháo một trận, cái gì mà đời này không phải cô ta thì không cưới.
Lại cứ, những việc cô gái kia làm, vừa nghe liền biết không phải đèn cạn dầu.
Ông tức giận đến mức đem người nhốt vào trong phòng, nào nghĩ đến, mới quay đầu, người lại chạy mất.
Không có biện pháp, đành phải để cho con trai đem thằng cháu trai mắt mù kia bắt trở về.
Kết quả, ông ở nhà đợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chinh-khong-du-ngot-ngao/992002/chuong-425.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.